Cô giáo Từ nói lời tạm biệt với các bạn học sinh.
"Cô vốn muốn dạy các em đến hết học kỳ này, thế nhưng lại xảy ra một chút thay đổi nhỏ, chỉ có thể nói lời tạm biệt với các em sớm."
"Nhà trường đã sắp xếp giáo viên chủ nhiệm mới xong rồi. Hôm nay cô sẽ hoàn thành việc bàn giao với thầy Đào. Sáng mai thầy Đào sẽ đến đây."
Đột nhiên, trong lớp học không biết là ai kêu lên:"Chúng em không cần giáo viên mới, cô giáo Từ. Chúng em không muốn cô đi."
"Cô giáo Từ, chúng em không muốn cô đi."
Cả lớp đều khóc òa lên.
Lâm Tiếu nhoài người lên bàn, khóc đến nỗi hai lỗ mũi cũng bị nghẹt, bèn há mồm thở dốc.
Vành mắt cô giáo Từ cũng đỏ lên, cô ấy đã làm bạn với các học sinh trong lớp được bốn năm. Mặc dù có rất nhiều thời khắc khiến cô ấy mệt mỏi, tức giận đến đau đầu, thế nhưng mỗi một lần nhìn thấy học sinh tiến bộ, cô ấy sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn, đủ để trung hòa tất cả những cảm xúc tiêu cực.
Đây là lần đầu tiên cô giáo Từ làm giáo viên chủ nhiệm, các học sinh đã bầu bạn với cô ấy từ lúc ngây ngô đến lúc khôn lớn. Ngoài việc tiến bộ trong công việc, các học sinh còn chứng kiến cô ấy bắt đầu giai đoạn mới trong cuộc sống của từng người, từ khi độc thân đến khi yêu đương, kết hôn, mang thai.
Bây giờ phải nói lời tạm biệt, cô giáo Từ cũng không nỡ.
Nhưng cô giáo Từ không khóc, nếu người giáo viên là cô ấy cũng khóc vậy thì bầu không khí trong lớp sẽ hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Cô giáo Từ dùng giọng điệu thoải mái nói: "Được rồi, cô nghỉ phép nửa năm rồi sẽ trở lại, đến lúc đó các em có thể thường xuyên thấy cô trong tòa nhà giảng đường. Giáo viên chủ nhiệm mới của các em - giáo viên Đào rất tuyệt, còn về phần giáo viên Đào là giáo viên như thế nào thì cô sẽ giúp người đó giữ bí mật trước. Sáng mai khi các em gặp giáo viên thì sẽ biết."
Cô giáo Từ thành công chuyển hướng sự chú ý của các học sinh. Mọi người không nhịn được suy nghĩ về những lời của cô giáo Từ. Thầy Đào rốt cuộc là giáo viên như thế nào?
Trên đường về nhà sau khi tan học, Lâm Tiếu ngồi ở ghế sau xe đạp của mẹ, hai mắt vừa sưng vừa đỏ nhưng cô đã không còn khóc nữa: "Mẹ, mẹ đoán xem giáo viên mới của tụi con sẽ như thế nào?"
Lữ Tú Anh suy đoán nói: "Ừm, có thể là giáo viên sau khi nghỉ phép sinh con xong thì trở lại (*)."
(*) Vì ở Trung chỉ gọi lão sư nên không biết giới tính nam hay nữ.
Lâm Tiếu: "Tuổi của người đó xấp xỉ với cô giáo Từ."
Lữ Tú Anh: "Hẳn là không kém nhiều đâu."
Ngày đầu tiên, lúc giáo viên mới bước vào lớp học, trong lớp lập tức vang lên một tràng tiếng kêu lớn.
Lâm Tiếu cũng há to mồm, giáo viên mới không giống với tưởng tượng của cô một chút nào.
Thầy Đào vậy mà lại là một giáo viên nam trẻ tuổi, trên mặt còn có hai nốt mụn đỏ.
Thầy Đào viết tên của mình lên trên bảng đen, Đào Minh Hạo.
"Các em muốn gọi thầy thế nào cũng được, có thể gọi thầy là thầy Đào, cũng có thể gọi thầy là anh Đào, anh Minh Hạo." Thầy Đào cười nói.
Lâm Tiếu lập tức trợn to mắt.
Trong lớp học vang lên từng đợt tiếng kêu kinh ngạc, các bạn học sinh đều không dám tin vào lỗ tai mình: “Hả?", "Cái gì?"
Đột nhiên, Viên Kim Lai kêu lớn một tiếng: "Anh Minh Hạo!"
"Ừm." Thầy Đào gật đầu, cúi xuống nhìn sơ đồ chỗ ngồi, chiếu theo chỗ ngồi và họ tên tương ứng nói: "Viên Kim Lai đúng không? Thầy nhớ kỹ em rồi."
Giọng điệu của thầy Đào tràn ngập sự tán thưởng, dưới ánh mắt của thầy Đào Viên Kim Lai bèn ngồi thẳng người lên.
Trong đầu Viên Kim Lai vang lên những lời mà cô giáo Từ đã nói với cậu bé trước đó: “Giáo viên mới không biết em, không biết bất cứ học sinh nào trong lớp. Mỗi người các em trong ấn tượng ban đầu của giáo viên mới đều giống nhau, đều là một tờ giấy trắng."
"Viên Kim Lai, em muốn để lại cho giáo viên mới ấn tượng như thế nào?"
"Rốt cuộc bản thân em muốn trở thành người như thế nào?"
Viên Kim Lai nhớ tới cô giáo Từ thì càng ngồi thẳng hơn, hai tay chồng lên nhau đặt lên trên bàn.
"Còn vấn đề gì không?" Thầy Đào hỏi.
Thầy ấy vừa dứt lời, các bạn học sinh lập tức mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, đều là hỏi cùng một vấn đề: "Thầy Đào, năm nay thầy bao nhiêu tuổi ạ?"
Lâm Tiếu vểnh tai lên chờ đợi thầy Đào trả lời, thầy Đào trông thật sự quá trẻ.
Thầy Đào mỉm cười: "Năm nay thầy hai mươi mốt tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học."
Lâm Tiếu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vậy mà thầy Đào lại lớn hơn anh trai cô hai tuổi, nhưng rõ ràng trông anh trai còn già hơn, thầy Đào thoạt nhìn hoàn toàn giống như một học sinh.
Viên Kim Lai kêu lên một tiếng, trong giọng nói lộ ra cảm giác không thể tin: “Thầy Đào, thầy đã hai mươi mốt tuổi."
"Vậy làm sao có thể gọi là anh được? Phải gọi là chú." Giọng nói Viên Kim Lai càng lúc càng nhỏ, cậu bé rụt cổ lại, không nói gì nữa.