Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 410 - Chương 410.

Chương 410. - Chương 410. -

"Mẹ, mẹ muốn tặng gì?" Lâm Dược Phi hỏi.

Lữ Tú Anh suy nghĩ một hồi: "Mẹ sẽ làm một đôi giày đầu hổ, một cái mũ đầu hổ tặng cho cô ấy." Lữ Tú Anh khéo tay, cảm thấy bản thân nên phát huy ưu thế.

Lâm Tiếu không biết giày đầu hổ và mũ đầu hổ là cái gì, tò mò hỏi: "Mẹ, giày đầu hổ và mũ đầu hổ là gì vậy?"

Lữ Tú Anh khua tay để Lâm Tiếu hình dung: "Chính là giày và mũ có kiểu con hổ nhỏ để cho em bé mang, phù hộ em bé bình an."

Lâm Tiếu nhíu mày: "Sao lại tặng quà cho em bé?"

"Mẹ, không phải mẹ muốn tặng quà cho cô giáo Từ sao?"

Lữ Tú Anh hơi sửng sốt, không hiểu được sự khác nhau trong việc này: "Đây không phải chính là tặng cho cô giáo Từ sao?"

Lâm Tiếu gấp đến độ giậm chân: "Không phải, những thứ này đều là cho em bé dùng, cũng không phải cho cô giáo Từ dùng."

"Chúng ta muốn cảm ơn cô giáo Từ, chứ không phải muốn cảm ơn em bé."

"Em bé không phải là giáo viên của con, không có để cho con ở lại văn phòng làm bài tập."

Lữ Tú Anh nghe cô nói như vậy thì cười ha ha, duỗi tay chọc vào đầu Lâm Tiếu: “Trong cái đầu nhỏ này của con đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Lâm Dược Phi nghe thấy em gái và mẹ trò chuyện thì nói: "Con thấy lời Tiếu Tiếu nói cũng khá hợp lý."

"Hiện giờ chắc chắn có rất nhiều người tặng đồ cho em bé, chúng ta tặng đồ cho cô giáo Từ dùng, càng dễ khiến cho cô ấy nhớ kỹ."

Logic tặng quà của Lâm Dược Phi luôn là tặng làm sao để có thể khiến cho người ta nhớ kỹ.

"Mẹ, chi bằng như vậy, mẹ vẫn tặng giày đầu hổ và mũ đầu hổ như thường, lại tặng chút gì đó để cô giáo Từ ăn."

"Cũng không cần tặng đồ gì quá đắt, nhờ bà ngoại đang ở quê mang lên một vài con gà đất và trứng gà ta, chúng ta làm sạch sau đó tặng cho cô giáo Từ."

Lữ Tú Anh lộ ra vẻ do dự: "Vậy cũng được sao?" Hiện giờ còn chưa phổ biến kiểu tặng quà đặc sản, mọi người cũng chưa từng nghe tới thực phẩm hữu cơ. Lữ Tú Anh cảm thấy nếu tặng đặc sản quê nhà thì có hơi keo kiệt.

Lâm Dược Phi nói: "Đồ bổ không dám tặng lung tung, nhưng những thứ như gà đất và trứng gà ta thì ai cũng ăn được. Đồ không quá quý giá, cô giáo Từ nhận cũng không có gánh nặng tâm lý, chúng ta cũng chỉ là muốn biểu đạt chút tâm ý thôi mà."

Lữ Tú Anh gật đầu đồng ý: "Được, vậy thì nghe theo con."

"Vừa khéo, mẹ sẽ dùng lý do này để mời bà ngoại con lên đây, khiến cho bà ngoại con không có cách nào từ chối."

Còn chưa nghỉ hè, Lữ Tú Anh đã sớm mời bà ngoại Lâm Tiếu tới ở nhà của mình vào kỳ nghỉ hè: "Mẹ, chỗ này của con có điều hòa, mẹ đến đây ở mát mẻ biết bao."

Bà ngoại Lâm Tiếu vẫn không đồng ý: “Năm trước không phải vừa mới đến ở nhà con một thời gian sao, mới có mấy tháng, mẹ không đến đâu."

Trong quan niệm của bà ngoại Lâm Tiếu, đến nhà con gái ở thời gian ngắn thì được nhưng ở lâu thì không được. Hơn nữa lần trước đến nhà con gái ở, Lữ Tú Anh đã mua cho bà ấy một đống ăn mặc, lại để cho bà ấy xách bao lớn bao nhỏ trở về.

Trong lòng bà ngoại Lâm Tiếu biết rõ nếu bản thân mình đi chuyến này, Lữ Tú Anh sẽ tốn không ít tiền. Bà ấy không muốn để cho Lữ Tú Anh tiêu pha lần nữa: “Các con vừa mới sửa nhà xong, trong tay không có dư dả."

Lữ Tú Anh nói: "Mẹ, mẹ tới đây thì không cần dùng tiền, chỉ là thêm một đôi đũa thôi mà."

"Vừa mới sửa chữa xong mới muốn đón mẹ lên xem thử. Mẹ à, mẹ tới đây xem một chút đi. Tiểu Phi sửa chữa đẹp lắm, bảo đảm mẹ chưa từng thấy."

Lữ Tú Anh vẫn luôn muốn mời bà ngoại Lâm Tiếu tới ở, nhưng bà ngoại Lâm Tiếu lại khăng khăng không đồng ý.

Mãi đến lần này, Lữ Tú Anh nhờ bà ngoại Lâm Tiếu mua gà đất và trứng gà ta trong thôn, sau khi mua xong thì mang lên cho mình. Bà ngoại Lâm Tiếu lập tức đồng ý: "Được rồi, mẹ sẽ chọn những thứ tốt nhất đem lên cho con."

Trong thôn nhà ai không tiếc cho gà ăn lương thực, nhà ai suốt ngày cho tụi nó ăn cải trắng, bà ngoại Lâm Tiếu đều biết rõ.

Lữ Tú Anh để điện thoại xuống, Lâm Tiếu vui mừng hỏi: "Bà ngoại đồng ý đến nhà chúng ta sao ạ?"

Lữ Tú Anh gật đầu, Lâm Tiếu hào hứng nhảy dựng lên: “Mẹ, con muốn ngủ chung giường với bà ngoại."

Bình Luận (0)
Comment