Phải dùng 100 điểm để đổi lấy lại cuốn truyện tranh của mình.
Lâm Tiếu sửng sốt trợn tròn mắt, kỳ thi cuối kỳ chưa bao giờ cô thi được 100 điểm.
Có khi nào cuốn truyện tranh của cô không lấy lại được nữa không.
“Thầy Đào, phải lấy điểm 100 môn Ngữ văn để đổi hay môn nào 100 điểm cũng được ạ?” Lâm Tiếu hỏi trước cho rõ. Bây giờ lấy được điểm 100 môn Ngữ văn càng ngày càng khó, từ khi lên lớp 3, yêu cầu của giáo viên đối với bài viết của học sinh ngày càng cao, về cơ bản bài viết sẽ không được điểm tuyệt đối, hầu như đều sẽ bị trừ một hai điểm.
Lâm Tiếu buồn bã nhận ra rằng cô có thể đã vĩnh viễn bỏ lỡ cơ hội đạt điểm tối đa trong kỳ thi Ngữ văn.
Thầy Đào nói: “Không nhất định phải là môn Ngữ văn, Toán đạt 100 điểm cũng được.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Vậy Âm nhạc thì sao ạ?”
Thầy Đào cướp lời: “Môn phụ không tính, hơn nữa môn phụ cũng không có thang điểm 100, chỉ đánh giá các em xếp loại abcd.”
Lâm Tiếu chớp chớp mắt, ý đồ dùng điểm A môn Âm nhạc, Mỹ thuật để đổi lấy truyện tranh của cô đã bị thầy Đào bắt thóp.
Lâm Tiếu: “Vậy thì hoặc là Ngữ văn được 100 điểm, hoặc là Toán được 100 điểm là có thể đổi được cuốn truyện tranh này về ạ?”
Lâm Tiếu cẩn trọng hỏi: “Thế nếu như cả hai môn đều không được 100 điểm thì sao ạ?”
Thầy Đào: “Vậy thì đợi lần kiểm tra sau, bao giờ đạt được 100 điểm thì bấy giờ em mới được chuộc lại cuốn truyện tranh của em.”
Thầy Đào thấy Lâm Tiếu há hốc miệng lại nói thêm: “Các bài kiểm tra nhỏ không tính, kỳ thi lớn mới tính, kỳ kiểm tra giữa kỳ và cuối kỳ mới tính.”
Lâm Tiếu đang há miệng lại ngậm lại, sao thầy Đào biết được cô muốn hỏi cái gì.
Thầy Đào đã bịt kín mọi kẽ hở và chỉ để lại cho Lâm Tiếu con đường duy nhất là phải đạt điểm tối đa trong kỳ kiểm tra cuối kỳ.
Khi Lâm Tiếu đi từ văn phòng giáo viên trở về phòng học, Vương Hồng Đầu và Diệp Văn Nhân lập tức chạy tới hỏi thăm: “Thầy Đào có mắng cậu không?”, “Có gọi phụ huynh lên không?”
Lâm Tiếu than thở: “Không mắng tớ, cũng không gọi phụ huynh.”
“Vậy không phải là rất tốt sao?” Vương Hồng Đậu lạ lùng hỏi: “Thế sao cậu vẫn than vắn thở dài thế?”
Lâm Tiếu lo tới mức dậm chân: “Thầy Đào bảo tớ phải đạt 100 điểm đổi lấy truyện tranh, phải thi được 100 điểm mới lấy được truyện tranh về.”
Vương Hồng Đậu thở dài.
Diệp Văn Nhân lại thấy không thành vấn đề: “Thi đạt 100 điểm không hề khó đối với cậu. Kiểm tra giữa kỳ cậu được 99 điểm môn Toán, không cẩn thận mới bị trừ một điểm.”
Kiểm tra giữa kỳ Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đạt điểm như nhau, đều đạt 99 điểm, Diệp Văn Nhân nhớ rất rõ.
“Kiểm tra cuối kỳ cậu đừng bất cẩn nữa, kiểm tra kỹ hai lần, chắc chắn Toán cậu phải được 100 điểm.”
Bây giờ môn Ngữ văn được 100 điểm thật sự rất khó, nhưng Toán đạt 100 điểm là khả năng rất cao. Lần kiểm tra cuối kỳ này, Diệp Văn Nhân đặt mục tiêu cho bản thân cũng là Toán được 100 điểm.
Lâm Tiếu: “Nhưng cũng không phải là tớ cố ý không cẩn thận mà.”
Cô cũng không muốn bất cẩn, ai mà biết được sao cứ mỗi lần kiểm tra đều có sơ suất.
“Từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ đạt được 100 điểm, lần này thật sự có thể đạt 100 điểm sao?” Lâm Tiếu không tự tin.
Trần Đông Thanh đi vào nhà vệ sinh quay lại, bước vào phòng học nhìn thấy Lâm Tiếu, cũng chạy nhanh tới.
“Lâm Tiếu, tớ ho mấy lần để cảnh báo cho cậu, sao cậu không có phản ứng gì cả?” Trần Đông Thanh vội vàng nói.
“Hả, cậu có cảnh báo tớ à, tớ không nghe thấy gì cả.” Lâm Tiếu đầy chán nản.
Trần Đông Thanh: “Tớ ho to như thế mà sao cậu không nghe thấy gì, ít nhất cũng phải năm lần.”
Lúc đấy thầy Đào đang giảng bài trên bục giảng thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn vào một chỗ ngồi rồi bước xuống bục, đi về hướng đó. Trần Đông Thanh vừa nhìn đã biết chắc chắn là thầy Đào phát hiện ra bạn nào đó không chú ý nghe giảng, đi bắt bạn đó.
Trần Đông Thanh quay đầu nhìn, phát hiện ra lại là Lâm Tiếu.
Thầy Đào đã đi về phía Lâm Tiếu nhưng Lâm Tiếu không hay biết gì, cúi thấp đầu xuống, không biết đang chơi cái gì trong ngăn bàn.
Trần Đông Thanh vội vàng dùng tiếng ho cảnh báo cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu vẫn không có chút phản ứng nào.
Vì tiếng ho của Trần Đông Thanh quá lớn, ho quá nhiều lần, rõ ràng là đang “mật báo tin tức”, thầy Đào còn quay đầu lại lườm Trần Đông Thanh một cái. Trần Đông Thanh và thầy Đào bốn mắt nhìn nhau, tim đập thình thịch. Nhưng ngoài việc thầy Đào dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Đông Thanh ra thì không làm gì khác, thầy ấy quay đầu ra tiếp tục đi về phía chỗ ngồi của Lâm Tiếu.
“Sau đó tớ chỉ có thể nhìn thầy Đào đi đến bên cạnh chỗ cậu.” Trần Đông Thanh thở dài.
Vương Hồng Đậu nói: “Tớ cũng nhìn thấy, tớ còn vo viên tờ giấy ném cậu.”