Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 418 - Chương 418.

Chương 418. - Chương 418. -

Nhưng viên giấy ném bị lệch, Vương Hồng Đậu chưa kịp vo viên thứ hai thì Lâm Tiếu bị thấy Đào tóm sống cả người và tang vật.

Vương Hồng Đậu nhớ lại những ngày mà mình ngồi phía sau Lâm Tiếu, thời đó thật thuận lợi, cô có thể dùng bút chọc vào lưng Lâm Tiếu.

Hóa ra là bạn bè cùng nhau nhắc nhở mình nhưng cô lại không nghe thấy, Lâm Tiếu rất hối tiếc: “Thật là.”

Trần Đông Thanh vừa về phòng học, vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì: “Thầy Đào bảo sao?”

Vương Hồng Đậu nhanh nhảu nói: “Không mắng, không gọi phụ huynh nhưng không trả truyện tranh đã thu cho Lâm Tiếu, kiểm tra cuối kỳ dùng 100 điểm để đổi lấy.”

Trần Đông Thanh nghe thấy vậy liền nói: “Vậy thì tốt quá rồi, kiểm tra 100 điểm không phải là dễ quá sao?”

Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu đồng thanh nói: “Thi được 100 điểm khó lắm.”

Trần Đông Thanh nghiêng đầu tìm kiếm sự đồng tình ở phía Diệp Văn Nhân: “Thi được 100 điểm không khó đúng không?”

Diệp Văn Nhân nói nhỏ: “Tớ cũng thấy không khó.”

Trần Đông Thanh và Diệp Văn Nhân đều là chuyên gia 100 điểm, nhất là Trần Đông Thanh, từ năm lớp 1 đến giờ thi cuối kỳ không phải là hai môn 100 điểm thì cũng là một môn 100 điểm, chỉ có một môn 100 điểm thì gọi là: “Thi không tốt.”

Lâm Tiếu: “Hai người không thể hiểu được học sinh bình thường thi được 100 điểm khó đến thế nào đâu.”

Vương Hồng Đậu ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành.

Nhưng dù khó khăn đến đâu, Lâm Tiếu cũng phải cố gắng.

Cô phải đạt được 100 điểm trong kỳ thi cuối kỳ này và nhanh chóng chuộc lại truyện tranh từ chỗ thầy Đào trước khi bị mẹ phát hiện ra rằng truyện tranh của cô đã biến mất.

Hôm nay tan học về, việc đầu tiên của Lâm Tiếu không phải là ngả ra sofa đọc truyện tranh nữa, cô mở tủ báo lấy một tờ báo nhưng không xem mà đặt lên trên bàn trà cho mẹ.

Lâm Tiếu ngồi trước bàn học, mở sách ôn tập và vở bài tập ra.

Lữ Tú Anh trông thấy Lâm Tiếu như vậy liền hỏi: “Hôm nay con có nhiều bài tập à?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Không ạ.” Nhưng cô phải làm xong bài tập để còn ôn bài.

Cả một buổi tối, Lữ Tú Anh không thấy Lâm Tiếu động đến truyện tranh, kỳ lạ hỏi: “Sao con không đọc truyện tranh?”

Lâm Tiếu: “Con phải ôn bài mà.”

Lữ Tú Anh: “Vậy con đi tắm trước đi, tắm xong rồi ôn tiện hong tóc luôn, lúc nào ngủ thì tóc khô là vừa.”

Lâm Tiếu tắm xong lại ngồi vào bàn học, Lữ Tú Anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại, nói với Lý Vân Châu: “Mẹ, mẹ cũng đi tắm đi, mẹ tắm xong con tắm cuối cùng.”

Lý Vân Châu vừa đi vào nhà vệ sinh vừa thốt lên: “Chỗ con bây giờ tắm thật tiện.” Tiện hơn nhiều so với ở quê.

Lữ Tú Anh cười nói: “Vâng.”

Tất cả bài trí trong nhà đều vừa ý bà, nhưng để nói là vừa ý nhất vẫn là cái nhà vệ sinh này.

Lữ Tú Anh là người tắm cuối cùng, sau khi tắm xong, bà ấy dùng vòi hoa sen rửa sạch mặt kính, dùng miếng bọt biển lau kính cạo sạch nước, mặt kính trở nên sáng như mới.

Mỗi lần Lữ Tú Anh tắm, bà đều phải thốt lên rằng “khô ướt được tách rời” do Lâm Dược Phi thiết kế trong quá trình sửa sang thực sự rất dễ sử dụng, không có nước bắn tung tóe bên ngoài phòng tắm, Lữ Tú Anh ít phải dọn dẹp phòng tắm hơn và bà có thể dễ dàng giữ cho gạch luôn sáng bóng.

Phòng ngủ để cho Lâm Tiếu học, đóng cửa phòng ngủ, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu ngồi trên ghế sofa ở phòng khách xem tivi, nói chuyện.

Ngay cả Tiểu Hoàng cũng bị lôi ra khỏi phòng ngủ, đang nằm dưới gầm bàn ăn trong phòng khách. Thời tiết gần đây nóng nực, Tiểu Hoàng nằm một lúc là lại đổi chỗ, sàn gỗ chỗ nào nóng thì đổi chỗ mát hơn.

Lý Vân Châu nói với Lữ Tú Anh: “Hai ngày nữa con không phải đi làm, con đưa mẹ đi loanh quanh, mẹ mua ít quần áo.” Lữ Tú Anh cũng đang định như thế, lần trước bà ngoại Lâm Tiếu đến là mua quần áo đông, lần này vừa lúc để mua quần áo mùa hè.

Nhưng Lý Vân Châu chủ động nhắc, Lữ Tú Anh có chút bất ngờ.

Lý Vân Châu nói: “Lúc nào đi ăn với Tiểu Vân, mẹ cũng phải mặc bộ nào ra hồn một chút chứ.”

Lâm Dược Phi và Thẩm Vân cũng đã xác định quan hệ rồi, lần này bà ngoại Lâm Tiếu đến nhà, Lữ Tú Anh đề xuất cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, sau khi Lâm Tiếu thi cuối kỳ xong là tiến hành.

Lữ Tú Anh vui vẻ đồng ý: “Vâng ạ, đợi hai hôm nữa con được nghỉ thì đi luôn.”

Lý Vân Châu nói với Lữ Tú Anh: “Con cũng mua cho mình lấy hai bộ, cuộc sống của con bây giờ cũng tốt hơn rồi, tranh thủ còn trẻ làm đẹp cho mình nhiều lên.”

Lữ Tú Anh cười nói: “Con vẫn còn trẻ sao?”

Lý Vân Châu: “Sao lại không còn trẻ, đợi con đến độ tuổi này của mẹ, ngoảnh lại nhìn sẽ biết bây giờ con còn trẻ biết bao.”

Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu nói chuyện, xem xong một tập phim. Lữ Tú Anh không nghe thấy động tĩnh gì của Lâm Tiếu, khẽ khàng mở cửa nhìn vào, ngạc nhiên khi thấy Lâm Tiếu không đọc truyện tranh, không nghịch cục tẩy, chăm chỉ ngồi ở bàn học ôn bài.

“Tiếu Tiếu, thu dọn sách vở, chuẩn bị đi ngủ thôi.”

“Đợi con làm xong câu này đã.” Lâm Tiếu trả lời.

Bình Luận (0)
Comment