Lữ Tú Anh: “Vậy thì cho hết đồ cần dùng cho buổi kiểm tra ngày mai vào balo sớm chút đi, hôm nay ngủ sớm một chút.”
Lâm Tiếu sắp xếp balo xong, chơi với Tiểu Hoàng một chút rồi nằm lên giường ngủ luôn.
Sau khi ngủ thiếp đi, cô mơ thấy mình chỉ đạt 10 điểm trong bài kiểm tra.
Trong giấc mơ cô Từ vừa thở dài vừa lắc đầu: “Vì buổi sáng em chỉ ăn một cây xúc xích giăm bông, một quả trứng cút.”
Sáng sớm, Lâm Tiếu bị mẹ gọi dậy, giấc mơ này vẫn hiện lên rất rõ trong đầu. Cô tự vỗ ngực mình, hết hồn, may quá chỉ là giấc mơ.
“Mẹ, giấc mơ thường ngược với hiện thực đúng không mẹ?” Lâm Tiếu hỏi mẹ.
Lữ Tú Anh: “Đúng rồi, con mơ thấy gì à?”
Lâm Tiếu: “Con mơ thấy mình không được 100 điểm.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên đáp: “Lần kiểm tra cuối kỳ này sao con lại muốn đạt 100 điểm đến vậy?”
Mặc dù trước đây Lâm Tiếu cũng muốn đạt 100 điểm nhưng thái độ rất thản nhiên, được 100 điểm tất nhiên là tốt rồi nhưng không được 100 điểm cũng chả sao.
Lữ Tú Anh nói: “Mẹ không yêu cầu con nhất định phải được 100 điểm, con chỉ cần chăm chỉ học hành, thi được bao nhiêu điểm mẹ cũng không mắng con đâu.”
Lâm Tiếu lo lắng nghĩ, mẹ không yêu cầu cô nhất định phải được 100 điểm, nhưng muốn lấy lại truyện tranh, thầy Đào yêu cầu nhất định phải được 100 điểm.
Nhớ lại giấc mơ hôm qua, lúc ăn sáng Lâm Tiếu sắp xếp cẩn thận bốn quả trứng cút đã bóc vỏ từng quả một và đặt chúng sau hai cây xúc xích giăm bông để tạo thành 100. Trước khi ăn còn xem lại thật kỹ để đảm bảo rằng chúng không phải là trứng hai lòng đỏ.
Sau khi ăn xong suất ăn tất cả đều nhân đôi, Lâm Tiếu đầy tự tin đến trường thi.
Buổi sáng thi xong, Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu ở cổng trường, hỏi: “Thi cử thế nào con?”
Lâm Tiếu: “Con nghĩ là con đã vượt qua kỳ thi.”
Cô lấy bàn tay nhỏ bé của mình bịt miệng lại, trước đây cô nói mình có thể đạt điểm tối đa, cuối cùng không được điểm tối đa nào cả, lần này Lâm Tiếu quyết định không nói nữa.
Nhưng trong lòng cô nghĩ mình có thể đạt được điểm tối đa, cô đã đọc rất kỹ đề bài, kiểm tra rất cẩn thận, còn tránh được những chỗ bẫy trong đề bài, đều là những câu trước đây cô từng làm sai.
Lữ Tú Anh cười đáp: “Thi xong rồi là thôi không nghĩ đến nữa, thả lỏng một chút, con muốn ăn gì nào?”
Lâm Tiếu: “Con muốn ăn thịt.”
Lữ Tú Anh: “Được, con muốn ăn thịt gì?”
Lâm Tiếu: “Sườn kho, cánh gà kho coca, cả mì om của bà ngoại làm nữa, trong mì om cho thêm thịt ba chỉ loại có bì.”
Lữ Tú Anh mỉm cười đồng ý: “Được, nấu hết cho con ăn.”
Lâm Tiếu thi xong hoàn toàn thoải mái, cô nộp bài lên, việc chấm điểm tiếp theo là của thầy cô rồi.
Trong văn phòng trường, các thầy cô tranh thủ tối đa thời gian chấm bài.
Có thầy cô còn gọi mấy bạn cán bộ lớp hỗ trợ thầy cô tính tổng điểm, sau đó ghi điểm vào sổ học bạ.
Thầy Đào không gọi học sinh trong trường hỗ trợ, các học sinh từ nhà đi đến cũng rất phiền phức, lại còn phải gọi phụ huynh đưa đón. Khi thầy Đào tự chấm bài sẽ tiện thể tính tổng điểm luôn rồi điền điểm vào sổ học bạ luôn, nhưng phải mất thêm cả tiếng đồng hồ.
Hai ngày chấm bài thật thực sự vất vả, thầy Đào uống hai hớp trà đặc, nghĩ đến sau hai ngày bận rộn công việc sẽ được nghỉ ngơi, lại tiếp tục cúi đầu chấm bài.
Khi thầy Đào chấm bài, thầy ấy nhìn thấy một bài được viết ngay ngắn và cẩn thận từng nét, các câu bên trên đều làm đúng, ở cuối bài theo thường lệ nếu thầy Đào ghi rất tốt là trừ 1 điểm, kém một chút trừ hai điểm, kém hơn chút nữa trừ ba điểm, cứ thế mà suy ra.
Nhưng thầy nhìn thấy tên trên bài, nghĩ một lúc, không trừ điểm.
Bài làm có liên quan chặt chẽ với tiêu đề, chữ viết ngay ngắn, không mắc lỗi chính tả, không sai câu, hơn nữa còn sử dụng ẩn dụ và câu đối, bố cục như vậy có thể dùng làm bài văn mẫu.
Quan trọng nhất là từ bài kiểm tra của Lâm Tiếu, thầy Đào đã thấy được sự nghiêm túc. Thầy ấy chưa bao giờ thấy Lâm Tiếu viết chữ ngay ngắn và đẹp như vậy, từng nét ngang, nét dọc, nét xiên, nét mác đều như đang viết: “Em muốn được 100 điểm.”
Thầy Đào vừa lắc đầu vừa cười, phẩy phẩy hai nét trên đầu bài kiểm tra, viết lên trên 100 điểm.
Hai ngày sau khi trở lại trường, thầy Đào và thầy Lưu ôm một chồng bài kiểm tra lần lượt vào lớp.
“Trần Đông Thanh, gọi mấy bạn lên phát bài.”
Các bạn trong lớp lập tức giơ cao tay, đều muốn phát bài cùng Trần Đông Thanh. Phát bài luôn là công việc được săn đón, khi phát bài bạn có thể nhìn thấy bài của mình, cho dù chỉ có thể biết kết quả sớm hơn hai giây thì vẫn rất hấp dẫn đối với các bạn học sinh.
Ngoài điểm của bản thân, còn có thể xem điểm của các bạn cùng lớp, mọi người cũng rất tò mò về điểm của các bạn cùng lớp.
Nếu thấy bài kiểm tra của bạn thân, vậy thì sẽ phát cho bạn thân của mình trước.
Lâm Tiếu cũng giơ cao tay, Trần Đông Thanh gọi tên cô đầu tiên, chia một tập bài kiểm tra cho Lâm Tiếu bảo Lâm Tiếu phát.
Chỗ bài kiểm tra trong tay Lâm Tiếu không có bài của cô, nhưng đang phát bài thì cô nhìn thấy Trần Đông Thanh rút một bài ra, đặt trên bàn của cô.
Lâm Tiếu lập tức chạy về bàn mình: Bao nhiêu, bao nhiêu?”
Trần Đông Thanh nói to: “Một trăm.”
Lâm Tiếu nghe thấy điểm của mình là một trăm, vừa ngạc nhiên vừa mừng, có cả một chút không dám tin: “Đúng là một trăm điểm sao?”
Trần Đông Thanh gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên rồi, cậu tự xem đi.”
Lâm Tiếu lại tiến về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn vào mặt bàn mình, bài kiểm tra ngữ văn đặt ngay ngắn trên bàn, bên góc phải viết chữ đỏ to đùng, đúng là “100.”
Lâm Tiếu chôn chân tại chỗ, cô thật sự được 100 điểm rồi.
Cô có thể đổi được truyện tranh của mình về rồi.
Lần đầu tiên cô được 100 điểm ở bài kiểm tra lớn.
“Lâm Tiếu, Toán của cậu cũng được 100 điểm.” Chung Hiểu Khiết cầm một bài kiểm tra điểm tối đa đưa vào tay Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu kinh ngạc há hốc mồm, hóa ra cô không chỉ thi được 100 điểm.
Cô đã thi được hai điểm 100.