Thầy Đào ghi tổng hợp điểm số từng môn của học sinh lên bảng đen.
“Ngữ văn 1 bạn 100 điểm, 8 bạn 95-99 điểm, 17 bạn 90-94 điểm.”
“Toán 9 bạn 100 điểm, 20 bạn 95-99 điểm, 15 bạn 90-94 điểm.”
Vương Hồng Đậu quay đầu lại ngay lập tức, vươn cổ lên nói với Lâm Tiếu: “Chỉ có duy nhất mình cậu đạt được điểm tuyệt đối môn Ngữ văn.”
“Oa, vậy cậu là người duy nhất đạt 2 môn 100 điểm trong lớp.”
Lâm Tiếu nhìn bảng đen với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, cô chưa bao giờ đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi cuối kỳ, không chỉ là lần đầu tiên cô đạt được 2 môn 100 điểm mà còn là người duy nhất trong lớp đạt 2 môn 100 điểm.
Lâm Tiếu nghĩ rằng mình thật là lợi hại và may mắn.
“Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh”, Lâm Tiếu nhẹ giọng gọi bóng lưng trước mặt, gọi vài tiếng, cuối cùng Trần Đông Thanh cũng quay đầu lại.
Lâm Tiếu cong mắt cười: “Trần Đông Thanh, phương pháp cậu dạy tớ thật là đỉnh.”
Trần Đông Thanh cười nhẹ gật đầu với Lâm Tiếu, mặt ủ mày chau có vẻ ủ rũ.
Lâm Tiếu đột nhiên nhớ đến trong lớp chỉ có mình cô đạt điểm tuyệt đối môn Ngữ Văn, vậy chẳng phải Trần Đông Thanh không đạt điểm tuyệt đối môn Ngữ văn.
À, trước đây Trần Đông Thanh đều đạt được 100 điểm hai môn, đây là lần đầu tiên không đạt được 2 môn 100, chắc cậu ấy sẽ rất buồn.
Trần Đông Thanh chính xác thực sự rất khó chịu, cậu ấy thi được 100 điểm môn Toán nhưng môn Ngữ văn chỉ có 97 điểm. Điểm bị trừ không chỉ có phần viết văn mà còn bị trừ điểm các câu hỏi phần điền vào chỗ trống. Lúc thi Trần Đông Thanh không tài nào nhớ nổi, căng da đầu cứng ngắc viết phiên âm, quả nhiên là bị trừ điểm.
Cậu ấy đã dành quá nhiều thời gian cho kỳ thi tuyển chọn Olympic Toán học. Trước khi thi cuối kỳ không ôn tập Ngữ văn cho tốt.
Trước đây, trước mỗi kỳ thi cuối kỳ, Trần Đông Thanh đều sẽ nhờ mẹ giúp đọc cho cậu ấy nghe viết toàn bộ những từ mới trong sách. Trước kỳ thi lần này cậu ấy chưa kịp làm như vậy, quả nhiên đã phạm phải sai lầm.
“Chung Hiểu Khiết, Trần Đông Thanh, đến bàn của thầy lấy bài tập hè phát đi.”
Trần Đông Thanh nghe thầy Đào gọi tên, giữ vững tinh thần đi lấy phát bài tập về nhà.
Trên đường đến văn phòng, Chung Hiểu Khiết hỏi: “Trần Đông Thanh, người duy nhất trong lớp chúng ta đạt hai điểm 100 là Lâm Tiếu phải không?”
Trần Đông Thanh gật đầu: “Đúng vậy.”
Chung Hiểu Khiết: “Thật không ngờ, cậu đã xem bài thi Ngữ văn của Lâm Tiếu chưa, làm như thế nào mà cậu ấy viết bài văn không bị trừ một điểm nào?”
Trần Đông Thanh: “Tớ chưa xem.”
Chung Hiểu Khiết: “Một lát tớ muốn đi mượn bài thi Ngữ văn của Lâm Tiếu xem tại sao cậu ấy lại có thể đạt được điểm tối đa?”
Chung Hiểu Khiết thấy bài viết của cô bé viết rất tốt, không có lỗi chính tả hay sai câu văn nào, tại sao thầy Đào lại cho Lâm Tiếu điểm tối đa mà không cho cô bé điểm tối đa?
Chung Hiểu Khiết và Trần Đông Thanh, mỗi người lấy một chồng bài tập hè phát cho các bạn học ở hàng đầu tiên, chuyển từ trước ra sau.
Ngoài làm bài tập hè, thầy Đào còn sắp xếp luyện chữ và viết văn, cách một ngày trong kỳ nghỉ hè viết một bài luyện chữ, mỗi một tuần viết một bài văn.
Thầy Lưu bảo cán sự môn Toán dẫn theo mấy bạn học ôm mấy xấp bài thi đến.
Cái bài tập được chuyển từ trước ra sau, trong phòng học bài tập giống như tuyết rơi bay tán loạn.
Lâm Tiếu cất kỹ bài tập, trước bàn lại đưa tới một bài tập nữa, Lâm Tiếu luống cuống tay chân bắt được.
Những học sinh ở hàng cuối cùng trong lớp học là bận rộn nhất, từng xấp từng xấp bài tập chuyển đến phía sau, số lượng không phải là vừa đúng. Đến hàng cuối cùng, đôi khi có dư thêm một tập, đôi khi lại không còn, các bạn học ở phía sau cần phải chuyển lại theo chiều ngang nữa.
“Tớ thiếu bài tập đề ba, bạn nào có dư ra?”
“Chỗ tớ dư đề tư, ai thiếu?”
“Tớ thiếu tớ thiếu.”
“Cậu thiếu.”
“Trả lại.”
Lâm Tiếu gập đôi bài tập bỏ vào trong cặp sách của mình.
Các bạn học nhao nhao phàn nàn bài tập về nhà quá nhiều: “Thầy Lưu, sao có nhiều bài tập Toán vậy ạ.”
Thầy Lưu vậy mà phát sáu đề bài tập về nhà.
Thầy Lưu nói: “Không nhiều, nghỉ hè hai tháng, chỉ có tổng cộng sáu đề bài tập về nhà, một tuần lễ làm một đề cũng kịp.”
Các học sinh than vãn: “Kỳ nghỉ đông cũng không làm nhiều như vậy.”
Thầy Lưu: “Nghỉ hè dài hơn nghỉ đông.”
“Nghỉ hè năm rồi cũng không làm nhiều bài như thế.”
Thầy Lưu: “Các em lên thêm một lớp nữa rồi, bài tập về nhà chắc chắn sẽ nhiều hơn.”
Hóa ra khi lên lớp lớn hơn cũng sẽ làm bài tập nhiều hơn, Lâm Tiếu khẽ thở dài, cô cũng không muốn lên lớp lớn hơn.
Nhưng mà phiền não vì kỳ nghỉ hè có nhiều bài tập rất nhanh liền bị cô quên đi, dù sao hôm nay không muốn làm bài tập thì ngày mai cũng phải làm thôi.
Dù sao nghỉ hè cũng có hai tháng, tháng sau cũng có thời gian làm bài.
Thầy Đào tuyên bố tan học, các học sinh đã sớm thu dọn cặp sách, ùa ra khỏi lớp trong tiếng hò reo.