Lâm Tiếu cầm hai bài thi đạt điểm tối đa của mình đi theo sau lưng thầy Đào vào văn phòng.
“Thầy Đào, em đến xin đổi truyện tranh.”
Thầy Đào mở ngăn kéo ra trả lại cuốn truyện tranh cho Lâm Tiếu.
Mất rồi lại tìm thấy, Lâm Tiếu ôm chặt lấy cuốn truyện tranh của mình, yêu thích không muốn buông tay.
Thầy Đào nói với Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, em rất thông minh, luôn có thể đạt điểm tối đa trong kỳ thi. Tại sao mấy lần trước em vẫn luôn không đạt được điểm tối đa nhưng lần thi này em lại được điểm tối đa?”
Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn thầy Đào, không hiểu thầy ấy đang nói gì, chẳng phải là bởi vì thầy Đào tịch thu truyện tranh của mình sao?
Thầy Đào nói với Lâm Tiếu: “Là bởi vì trước đây em không đủ nghiêm túc, còn là do em không đủ cố gắng.”
“Tìm ra lý do lần thi này đạt điểm tối đa, hãy duy trì nó.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Vâng ạ.”
Thầy Đào cười cười, giọng điệu từ nghiêm túc chuyển sang thoải mái, chỉ vào cuốn truyện tranh trong tay Lâm Tiếu: “Bộ này tổng cộng có bao nhiêu quyển? Cho thầy mượn đọc.”
Lâm Tiếu bỗng nhiên trừng to mắt: “Thầy Đào, thầy cũng đọc truyện tranh sao?”
Thầy Đào: “Nhìn khá đẹp mắt. Thầy mới đọc quyển thứ ba, cũng không biết nội dung quyển thứ nhất và quyển thứ hai.”
Lâm Tiếu nói ngay: “Thầy Đào, em cho thầy mượn quyển này đọc trước, đến ngày đăng ký đầu tiên em sẽ mang thêm hai quyển đến.”
Thầy Đào gật đầu: “Được, nhưng mà sau này trong lớp không được đọc, thầy lại tịch thu đó.”
“Lấy hai điểm 100 sẽ được trao đổi ạ?”
Thầy Đào: “Được.”
Lâm Tiếu: “Ý của em là em sau này chắc chắn sẽ không đọc truyện tranh trong lớp nữa.”
Sau khi Lâm Tiếu nói lời tạm biệt với thầy Đào, hai bài thi được hai điểm 100 không được để lại vào cặp sách. Cầm trong tay hai tờ bài thi, cô lao ra khỏi cổng trường.
Lâm Tiếu nhìn thấy bóng dáng của mẹ ở cổng trường, lao đến trước mặt Lữ Tú Anh như một viên đạn nhỏ, miễn cưỡng mới dừng lại được.
Lữ Tú Anh cười: “Đế giày sắp bị con mài hỏng luôn rồi.”
Lâm Tiếu giơ bài thi của mình lên cao: “Mẹ, con thi được hai điểm 100.”
Lữ Tú Anh vui mừng kinh ngạc nói: “Thật sao?”
Lâm Tiếu không thể chờ được mở hai tờ bài thi ngay ở cổng trường: “Mẹ nhìn xem.”
Tầm mắt Lữ Tú Anh rơi vào hai điểm 100 màu đỏ chót, vui mừng hôn lên trán Lâm Tiếu: “Bé yêu giỏi quá!”
Lữ Tú Anh đã làm mẹ được 20 năm, đây là lần đầu tiên bà cảm nhận được niềm vui khi con được hai điểm 100, bà cười đến không ngậm miệng lại được.
Lâm Tiếu ngượng ngùng lấy mu bàn tay xoa xoa trán: “Mẹ, đang ở cổng trường đó.”
Ngay ở trước cổng trường học có bao nhiêu học sinh và phụ huynh mà bị mẹ hôn lên mặt, còn được mẹ gọi là bé yêu, thật là xấu hổ.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh cười nói: “Sẽ không có ai cười nhạo con đâu, mọi người chỉ ghen tị với con.”
Lữ Tú Anh nói không sai, các phụ huynh và học sinh xung quanh đều nhìn với ánh mắt hâm mộ. Cha mẹ ghen tị là con của người khác thi được hai điểm 100, học sinh ghen tị là thi được hai điểm 100 trước khi nghỉ hè, mùa hè này chắc chắn sẽ thoải mái hơn.
“Mẹ, con muốn đi nói cho chị Tiểu Vân biết con thi được hai điểm 100.” Lâm Tiếu nói với mẹ.
Lữ Tú Anh sảng khoái đồng ý: “Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân.”
“Lát nữa chị Tiểu Vân cho con văn phòng phẩm, con không được nhận có biết không, mẹ lấy tiền mua cho con.”
Lâm Tiếu gật đầu đồng ý: “Vâng ạ, con sẽ không nhận, con sẽ để hai tay sau lưng.”
Mẹ đoán đúng, sau khi Lâm Tiếu báo tin vui mình thi được hai điểm 100 cho chị Tiểu Vân biết, quả nhiên chị Tiểu Vân muốn tặng cho cô văn phòng phẩm mới.
Lữ Tú Anh nhanh chóng nói không được.
Sau đó Lâm Tiếu nhìn thấy mẹ cùng chị Tiểu Vân bắt đầu “chuyền bóng”. Chị Tiểu Vân nhét văn phòng phẩm mới vào ngực Lâm Tiếu, mẹ nhét văn phòng phẩm mới vào trong ngực chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân lại nhét vào người Lâm Tiếu.
“Được rồi được rồi, nhận lấy đi.” Cuối cùng Lữ Tú Anh cũng nhận thua: “Có thời gian cháu đến nhà ăn cơm nhiều hơn, cháu ăn cơm một mình cứ ăn qua loa cho có lệ. Hơn nữa khoảng cách cũng không xa, cháu thường xuyên tới nhà ăn cơm, muốn ăn món gì nói cho cô biết.”
Lâm Tiếu ôm hộp bút mới của mình, lén lút mở một khe nhỏ ra, hộp bút mới có hai tầng.
Ở bên trong ở giữa có một ngăn kép không bỏ bút vào mà là thông với hộp đựng bút, khi mở ra giống như là bậc thang nhỏ giữa hai tầng lầu trên dưới.
Lâm Tiếu cười đến híp mắt, may mắn là mẹ đã thay đổi quyết định. Mẹ vừa rồi còn căn dặn cô không được nhận, nhanh như vậy lại bảo cô nhận lấy, người lớn thật sự dễ thay đổi.