Lữ Tú Anh cùng Lý Vân Châu đều lại gần nhìn, máy nghe nhạc rất mỏng và nhẹ, không lớn hơn băng từ là bao.
Lữ Tú Anh đã nghe nói về thương hiệu Sony, là hàng nhập khẩu.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Lữ Tú Anh hỏi, trông cũng không rẻ.
Lâm Dược Phi: “Không nhiều tiền.”
Lâm Dược Phi không chịu nói máy nghe nhạc bao nhiêu tiền nhưng Lữ Tú Anh vẫn hỏi được. Bà dẫn theo Lâm Tiếu đến cửa hàng băng đĩa mua băng đĩa, cầm theo chiếc máy nghe nhạc đưa cho ông chủ cửa hàng băng đĩa xem: “Ông chủ, nhìn giúp tôi xem cái máy nghe nhạc này giá khoảng bao nhiêu tiền?”
“Ôi, cái này của cô rất đắt tiền, là mẫu mới Sony, kiểu cũ không mỏng như vậy.”
“Rốt cuộc là bao nhiêu tiền?” Lữ Tú Anh hỏi.
Ông chủ cửa hàng băng đĩa: “Phải hơn một ngàn.”
Lữ Tú Anh mở to mắt: “Là nhiều hơn một ngàn bao nhiêu?”
Ông chủ cửa hàng băng đĩa: “Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho một khách hàng cũ, anh ấy cũng vừa mới mua một chiếc như thế.”
Ông chủ cửa hàng băng đĩa gọi điện thoại trò chuyện vài câu, cuối cùng hỏi tới vấn đề chính: “Bao nhiêu tiền? Một ngàn tư.”
Lữ Tú Anh ở bên cạnh hít một ngụm khí lạnh, một ngàn tư.
Lữ Tú Anh không nói một lời kéo Lâm Tiếu trở về nhà: “Không được, không được, mẹ phải nói chuyện với anh trai của con.”
Ông chủ tiệm băng đĩa đuổi theo kêu: “Không mua băng nhạc sao? Chỗ tôi các bài hát nổi tiếng đều có.”
Lữ Tú Anh sao mà còn tâm trạng mua băng nhạc ở đó nữa, bây giờ trong đầu bà đều là mau kêu Lâm Dược Phi trả lại cái máy nghe nhạc đắt tiền này.
Lâm Dược Phi cũng tiêu quá nhiều tiền, nghe một bài hát, nghe trên radio hay tivi cũng được, sao phải tốn hơn một ngàn đồng.
Ông chủ cửa hàng băng đĩa thấy người phụ nữ kéo cô gái nhỏ đi như một cơn gió, quay trở lại ngồi vào chỗ của mình, nghĩ mãi mà không hiểu: “Sao lại đột ngột bỏ đi?”
Ông nhìn thấy chiếc máy nghe nhạc đắt tiền của người phụ nữ, biết đối phương là người có tiềm lực kinh tế, hy vọng sẽ kiếm được khách hàng lớn mới vội vàng gọi điện thoại hỏi giá cả, không ngờ người phụ nữ sau khi nghe được giá cả lại lập tức bỏ đi.
“Tiếu Tiếu, món quà của anh tặng con quá đắt. Mẹ sẽ bảo anh trả lại, như vậy có được không?” Lữ Tú Anh bước nhanh đi một đoạn đường, bình tĩnh lại một chút, thương lượng với Lâm Tiếu.
“Vâng ạ.” Lâm Tiếu ngoan ngoãn đồng ý.
Lâm Tiếu cũng bị giá món quà của anh tặng hù dọa, sau khi tiền tiêu vặt của cô tăng lên, hiện tại mỗi tuần có một đồng, mua sách đắt nhất cũng chỉ có một đồng. Sau khi Lâm Tiếu nhận được tiền tiêu vặt ngay lập tức đi mua sách, sau đó một tuần lễ không có xu nào. Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng đi mua đồ, cô chỉ có thể ở bên cạnh lom lom nhìn.
Lâm Tiếu đã quen với việc mẹ và anh trai tặng cô những món quà còn đắt tiền hơn cô tự mua, cô có thể tự mua bút chì và tẩy nhưng bút máy và cặp sách cô muốn mẹ và anh mua cho.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhận được món quà đắt giá như vậy.
Một cái máy nghe nhạc giá một ngàn tư tương đương với số tiền tiêu vặt của cô trong 467 tuần lễ, 3267 ngày tiền tiêu vặt gần chín năm trời.
Cô không mua đồ ăn vặt, không mua bút chì, không mua cục tẩy, tiết kiệm chín năm tiền tiêu vặt mới có thể mua được một cái máy nghe nhạc này.
Mẹ nói để anh trả lại, Lâm Tiếu không nghĩ tới việc nói từ chối, cô gật đầu liên tục tán thành.
“Không thể trả lại.” Lâm Dược Phi nói: “Con mua hàng nhập lậu, giá rẻ, chỉ một ngàn đồng.”
“Nhưng mua rồi là không trả không đổi được, hàng lậu không trả được.”
Lữ Tú Anh nghe nói không trả được, sốt ruột nói: “Thằng bé này, thứ đắt tiền như vậy sao nói mua là mua như thế.”
Lâm Dược Phi: “Cũng không tính là quá đắt, máy nhắn tin của con còn đắt hơn.”
So với giá của máy nhắn tin, Lâm Dược Phi thấy giá của máy nghe nhạc vẫn khá rẻ.
Lữ Tú Anh trừng mắt: “Cái này sao có thể giống nhau? Máy nhắn tin là để liên lạc, con làm ăn không thể không có máy nhắn tin được.”
Hiện tại lớn nhỏ gì Lâm Dược Phi cũng là một ông chủ, máy nhắn tin ngoài việc giữ liên lạc, còn có thể hiện thực lực kinh tế, bây giờ có thể mua được máy nhắn tin chẳng khác nào là có tiền.
“Cái máy nghe nhạc này chỉ để nghe nhạc, còn đắt như vậy, con mua cho Lâm Tiếu thứ đắt tiền như vậy làm gì?” Lữ Tú Anh nói.