Lâm Dược Phi: “Mẹ, không chỉ Lâm Tiếu nghe, mẹ cũng có thể nghe nữa, không phải mẹ cũng thích nghe nhạc sao?”
“Mẹ, mẹ với Tiếu Tiếu cùng nghe cái máy nghe nhạc này. Máy nghe nhạc một ngàn đồng mà hai người dùng thì mỗi người năm trăm đồng.”
Lữ Tú Anh tức giận cười: “Có thể tính như vậy sao?”
Lâm Dược Phi nghiêm túc nói: “Tại sao không được, thêm một người hưởng thụ, nó sẽ càng đáng giá hơn.”
“Con, mẹ, Tiếu Tiếu và bà ngoại, bốn người chúng ta cùng nghe, tương đương với hai trăm năm mươi đồng, thật là hời.”
Lữ Tú Anh đập vào lưng Lâm Dược Phi: “Con thôi đi.”
Không trả máy nghe nhạc được, Lữ Tú Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn theo Lâm Tiếu đi mua băng nhạc, dùng nghe ca nhạc trong nhà.
Mặc dù máy nghe nhạc gọi là bỏ túi, đắt là ở nhẹ, nhỏ gọn và xách tay được, nhưng Lữ Tú Anh không cho phép Lâm Tiếu mang máy nghe nhạc ra khỏi nhà.
“Đồ đắt như vậy, làm mất thì làm sao bây giờ?”
Lâm Tiếu cũng không dám mang nó ra khỏi nhà, nếu cô làm mất máy nghe nhạc sẽ lãng phí mất chín năm tiền tiêu vặt, thật là đáng sợ.
Lữ Tú Anh cũng không mang ra ngoài, bà lấy len đan cho máy nghe nhạc một cái túi, bọc chiếc máy nghe nhạc lại. Chiếc máy nghe nhạc bọc len đặt cố định trên tủ tivi trong nhà, khi muốn nghe băng nhạc nào thì cầm lên mang tai nghe nghe, nghe xong lại cất ngay về chỗ cũ.
Lâm Dược Phi cũng dở khóc dở cười khi nghe cách sử dụng máy nghe nhạc ở nhà, nhưng anh không thuyết phục được mẹ và em gái.
Khi Lâm Tiếu nghe anh nói cho cô mang theo máy nghe nhạc đi ra ngoài liền kinh hãi mở to mắt, anh muốn hại cô sao.
Máy nghe nhạc đặt ở trong nhà, Lâm Tiếu cũng không nghe nhiều, Lữ Tú Anh nghe được lâu nhất. Ông chủ cửa hàng băng đĩa giới thiệu băng nhạc cho bà, mỗi một đĩa đều là những bài hát yêu thích của bà.
“Tựa thật lòng, như giả dối. Tựa như phân thân diễn vai chính mình. Sẽ gom hết tất cả dịu dàng trong tim dành tặng cho người, tri kỷ của tôi.”1 (Bài hát “Yêu nhất cuộc đời này”- Trương Khả Doanh).
“Gió tiếp tục thổi. Không thể chịu được việc đôi mình cách xa. Những giọt nước mắt trong tim anh. Không muốn chúng rơi khi anh nhìn em.”2 (Bài hát “Gió tiếp tục thổi”- Trương Quốc Vinh).
“Tình yêu bao la là vô hạn. Xin phép cho con được nói tiếng thật yêu mẹ.”3 (Bài hát “Thật lòng yêu mẹ”- Beyond)
Bà ngoại Lâm Tiếu nghe vài lần nhưng lắc đầu không nghe nữa, bà ngoại vẫn thích nghe kinh kịch trên radio hơn.
Anh tặng quà cho Lâm Tiếu đạt được hai điểm 100, mẹ và Lâm Tiếu cùng sử dụng nhưng mẹ là người dùng nhiều nhất. Tuy vậy Lâm Tiếu vẫn rất vui vẻ, cô thi được hai điểm 100 nhận được rất nhiều quà, mẹ nấu cho cô thịt hầm, bà ngoại thì nấu mì om, chị Tiểu Vân thì tặng cho cô hộp bút chì.
Quan trọng nhất là Lâm Tiếu đã thuận lợi vượt qua nguy cơ, lấy lại được truyện tranh của mình mà không ai hay biết. Thậm chí mẹ không biết cô đọc truyện tranh trên lớp bị tịch thu.
Ngày nghỉ hè đầu tiên, Lâm Tiếu đặt cuốn truyện tranh trở lại trên giá sách, cuốn được trả lại đặt giữa cuốn thứ hai và thứ tư.
Lâm Tiếu ở nhà nghỉ ngơi thỏa thích mấy ngày, sau đó lại bắt đầu mỗi ngày đến lớp Olympic Toán học.
Lâm Tiếu không ở nhà, rõ ràng Lữ Tú Anh cũng thoải mái hơn, bà đeo tai nghe máy nghe nhạc, lấy truyện tranh của Lâm Tiếu trên giá sách.
Trước đây bà đã nhìn thấy nó lấy ra ở đây, Lữ Tú Anh nhìn liếc qua cuốn thứ nhất và cuốn thứ hai, rút cuốn thứ ba ra.
Mở cuốn truyện tranh ra, một mảnh giấy trắng kẹp trong sách lặng lẽ rơi xuống.
Lữ Tú Anh nhanh chóng đưa tay nhặt lên, bà cầm lên tờ giấy trắng thì nhìn thấy trên đó viết hai hàng chữ.
“Lâm Tiếu,
Hy vọng em có thể nhớ rõ tư vị của việc dốc hết sức đối phó.
Khi gặp khó khăn trong tương lai, nhớ lại kinh nghiệm lúc dùng điểm tối đa đổi lấy truyện tranh về, từ đó có thể được tiếp thêm sức mạnh.
Thầy Đào.”
Lữ Tú Anh nắm vuốt tờ giấy của thầy Đào kẹp trong truyện tranh của Lâm Tiếu, đột nhiên nhận ra.
Thảo nào trước kỳ thi cuối kỳ Lâm Tiếu vô cùng nỗ lực ôn tập, đột nhiên quan tâm đến đạt điểm tuyệt đối như vậy.
Thì ra là thế.
Buổi chiều, Lâm Tiếu tan học về nhà, Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu đầy ẩn ý: “Tiếu Tiếu, gần đây con có chuyện gì giấu mẹ không?”
Lâm Tiếu nhớ lại mọi việc của hôm nay, hôm qua và mấy ngày trước, cô đã nói với mẹ mọi chuyện.
Lâm Tiếu tự tin nói: “Không ạ.”