Lữ Tú Anh không vạch trần Lâm Tiếu, bà cho phép cô có bí mật nhỏ cho riêng mình.
Sau khi Lữ Tú Anh xem xong cuốn truyện tranh, bà cất nó về chỗ cũ trên kệ sách, vờ như mình không phát hiện ra gì cả.
Thầy Đảo giải quyết lỗi sai nhỏ của Lâm Tiếu rất tốt, hiểu biết của Lữ Tú Anh về chủ nhiệm mới của Lam Tiếu đã tăng thêm vài phần.
Xem ra thầy Đào cũng yêu thương và kiên nhẫn với học sinh, tuy là thầy giáo vừa tốt nghiệp nhưng rất bao che học sinh.
Tiếu Tiếu thật may mắn!
Ngoại trừ giáo viên chủ nhiệm đầu tiên ở trường tiểu học trực thuộc không được tốt, các thầy cô sau này đều rất tốt.
Chỉ cần một quyển truyện tranh cũng có thể khám phá được tiềm năng của Tiếu Tiếu, Lữ Tú Anh cực kỳ khâm phục thầy Đào, chính bà cũng học được điều gì đó.
Tiếu Tiếu rất thông minh, bình thường cũng học rất tốt nhưng lại thiếu đi sự chăm chỉ, trong đầu chỉ có ăn với uống, tạp chí truyện tranh với phim truyền hình mà thôi.
Nói thẳng ra thì đó là tính cách của một đứa trẻ, không trưởng thành sớm giống Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn, tính cách cũng không ganh đua tranh giành.
Đương nhiên một trăm điểm rất tốt nhưng chín mươi lăm cũng đã là rất khá.
Trong phương diện học tập, Lâm Tiếu luôn hời hợt qua loa, cô chịu dành tâm huyết cho Olympic Toán học là vì cô rất thích. May mắn hơn nữa là trong lớp Olympic Toán học có một Chu Tuệ Mẫn luôn tranh giành vị trí thứ nhất với cô.
Có thầy Đào kích thích, Lâm Tiếu sẽ cố gắng gấp đôi.
Lữ Tú Anh hiểu rõ, đối với một đứa trẻ như Lâm Tiếu, cha mẹ phải treo một củ cà rốt ở phía trước, ở phía sau phải có một cành cây lớn để hù dọa.
Khi nào phát triển toàn diện được như Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn thì cô mới tự giác trong học tập được.
“Tiếu Tiếu, con đã làm bài tập hè chưa?” Lữ Tú Anh nhìn lướt qua chiếc cặp sách bên cạnh bàn học của Lâm Tiếu, từ lúc nghỉ hè đến giờ, cặp của Lâm Tiếu chưa được mở ra bao giờ.
Chỉ mới chớp mắt, kì nghỉ hè đã trôi qua một tuần mà vở bài tập hè của Lâm Tiếu còn chưa được lấy ra khỏi cặp sách nữa.
Lớp Olympic Toán học được bắt đầu vào ngày hôm nay, vì lớp Olympic Toán học không cần nhiều sách vở nên Lâm Tiếu không mang theo cặp sách, chỉ xách theo một cái túi, chai nước và hộp cơm.
Lâm Tiếu chột dạ sờ mũi: “Ngày mai con sẽ làm.”
Lữ Tú Anh: “Ngày mai đừng làm, ngày mai phải đến quán cơm rồi, bắt đầu từ ngày mốt đi. Giống hè năm ngoái, con làm một tờ thời khóa biểu chia đều bài tập hè cho các ngày, để ngày cuối không phải làm dồn hết đống bài tập.”
Lâm Tiếu ngẩng phắt đầu lên: “Ngày mai đến quán cơm ạ?”
Lữ Tú Anh cười: “Con chỉ nghe thấy chuyện này thôi à?” Sao lại giống Tiểu Hoàng đến thế, cứ nghe ‘ăn cơm', ‘ra ngoài', ‘đi chơi' là phấn khích.
Lâm Tiếu vội vàng nói: “Con nghe thấy hết rồi, làm thời khóa biểu, làm bài tập. Mẹ, tại sao ngày mai lại đến quán cơm vậy, vì con đã thi ‘hai 100 điểm’ à?
Lâm Tiếu xấu hổ quá, cô mới thi được hai 100 điểm một lần mà mẹ, anh trai, bà ngoại và chị Tiểu Vân đã khen thưởng rất nhiều rồi, thế mà bây giờ còn muốn đưa cô đi ăn nữa chứ.
Lữ Tú Anh dở khóc dở cười, duỗi tay xoa nhẹ đầu Lâm Tiếu: “Cái gì mà vì con thi được ‘hai 100 điểm’ chứ?”
“Lần trước mẹ đã nói với con rồi mà. Chúng ta cùng ăn bữa cơm, để bà ngoại con và chị Tiểu Vân gặp mặt.”
Lâm Tiếu gật đầu ra vẻ đã hiểu, thì ra là cô được hưởng ké từ bà ngoại và chị Tiểu Vân.
Chiều hôm sau sau khi tan học, Lâm Tiếu bước ra cổng trường, hai mắt cô sáng lên: “Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá!”
Lữ Tú Anh đang mặc chiếc đầm mới mua, chiếc đầm màu xanh nhạt tôn lên làn da trắng của bà, dưới chân đi đôi giày da có gót vuông, giúp bà trông cao ráo và có sức sống hơn.
Lữ Tú Anh cười vui vẻ, bà nhận lấy chiếc túi, chai nước và hộp cơm từ tay Lâm Tiếu rồi đặt vào giỏ xe: “Lên xe nào.”
Lữ Tú Anh chở Lâm Tiếu tới quán cơm, Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nền đen chữ vàng của quán cơm, ‘Tụ Hương Lâu'.
Trông quán cơm này lớn và sang trọng quá.
Cầu thang trước quán cơm vừa rộng vừa uốn thành hình vòng cung, Lâm Tiếu nắm tay mẹ, tung tăng nhảy trên bậc thang.
Bước vào tấm cửa kính sáng bóng, Lâm Tiếu ngẩng đầu lên nhìn, cánh cửa kính này cao quá.
Oái, đằng trước là một tấm kính thủy tinh, Lâm Tiếu dừng lại, cái cửa này không mở được.
Lữ Tú Anh đưa ra đẩy cánh cửa thủy tinh, cả cánh cửa xoay tròn một vòng, Lâm Tiếu “Quao" một tiếng, thì ra cánh cửa này xoay được.
Lữ Tú Anh cười nói: “Đây gọi là cửa xoay.”