Lâm Tiếu được mẹ dắt tay bước qua cánh cửa xoay bằng thủy tinh, cô tò mò quay đầu lại nhìn: “Mẹ, con đi lại lần nữa được không?”
Lúc nãy là mẹ đẩy, bây giờ Lâm Tiếu muốn tự đẩy.
Lữ Tú Anh: “Đi đi.”
Lâm Tiếu khẽ hoan hô, chạy tới cửa xoay bằng thủy tinh, cô đẩy cửa xoay để ra ngoài, rồi đẩy thêm cái nữa để vào trong.
Cô nói thêm một lần nữa, chỉ trong chớp mắt đã đi ba vòng quanh cửa xoay.
“Tiếu Tiếu, lại đây, đằng sau có khách tới kìa.” Lữ Tú Anh nhắc nhở.
Lâm Tiếu quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái trẻ đi cùng một chú trẻ đang sánh vai đi tới cửa xoay. Lâm Tiếu đứng trong ô vuông của cửa xoay, nhiệt tình nói: “Dì, chú, cháu đẩy cửa cho hai người nhé.”
Đứng trước một bé gái đáng yêu như thế, người phụ nữ và người đàn ông đều mỉm cười, đi theo Lâm Tiếu vào cửa xoay: “Cảm ơn cháu.”
Lâm Tiếu: “Không có gì ạ.”
Lữ Tú Anh dắt tay Lâm Tiếu: “Được rồi, đi ăn cơm thôi.”
Người phục vụ mặc sườn xám đi lên trước hỏi thăm: “Xin chào, cho hỏi cô có đặt trước không ạ?”
Lữ Tú Anh: “Phòng 666.”
Người phục vụ: “Mời đi theo tôi, phòng bao ở lầu hai, vui lòng cẩn thận khi bước lên bậc thang.”
Thì ra quán cơm còn có lầu hai. Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu được ăn cơm ở nhà hàng lớn, dường như một đôi mắt không đủ để cô dùng. Lầu một là sảnh lớn, lầu hai là phòng bao, Lam Tiếu bước lên cầu thang uốn khúc, chị phục vụ mở cánh cửa phòng bao 666 ra.
Lâm Tiếu ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Anh hai, sao anh cũng tới đây?”
Lâm Dược Phi ngạc nhiên: “Sao anh lại không được tới đây?”
Lâm Tiếu: “Bà ngoại và chị Tiểu Vân muốn ăn bữa cơm để gặp mặt mà.”
Mẹ đến phòng giảng dạy để đón cô tới quán cơm, Lâm Tiếu không thấy anh hai đâu, cô tưởng anh hai sẽ không tới, bình thường anh hai rất ít khi ăn cơm với người nhà.
Lâm Dược Phi gõ lên đầu em gái: “Nếu không có anh thì em làm gì được ăn bữa cơm này.”
Lâm Tiếu chu miệng: “Bà ngoại và chị Tiểu Vân gặp mặt thì liên quan gì tới anh chứ?”
Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu cười to, Thẩm Vân ở cạnh cũng cười lộ tám chiếc răng.
Lâm Tiếu vò đầu, không biết người lớn đang cười cái gì nữa, người lớn thật là kỳ lạ.
Món ăn hút khách của Tụ Hương Lâu là vịt quay, Lâm Dược Phi đã gọi món trước. Sau khi Lâm Tiếu và Lữ Tú Anh ngồi xuống, anh nói với người phục vụ bưng đồ ăn lên.
Một lát sau, một đầu bếp mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy một cái xe đẩy nhỏ vào phòng bao.
Một mùi hương hấp dẫn xộc thẳng vào mũi Lâm Tiếu, Lâm Tiếu đứng lên nhìn vào nguồn tỏa mùi thơm bên trên xe đẩy, đó là một con vịt quay màu vàng óng.
Đầu bếp đứng bên cạnh bàn ăn, cắt vịt quay ngay tại chỗ rồi thành thạo xé vịt quay thành từng miếng nhỏ.
Lâm Tiếu đứng cạnh quan sát với vẻ ngạc nhiên. Quán cơm này kỳ lạ quá, đầu bếp mà cũng xé thịt ngay tại chỗ à?
Cả da lẫn thịt của con vịt quay được đầu bếp xếp gọn gàng thành hai đĩa, bên cạnh có sẵn bánh tráng, dưa leo cắt lát, hành lá thái nhỏ và tương ngọt.
Còn lại những phần nhiều xương, Lâm Dược Phi yêu cầu quán cơm xào với muối tiêu.
“Nhanh nào, ăn lúc còn nóng đi.” Lâm Dược Phi nhanh nhẹn cuốn một miếng vịt quay, sau đó lần lượt đưa đĩa vịt quay tới trước mặt mọi người.
Lữ Tú Anh cầm một cái bánh tráng lên, học theo Lâm Dược Phi gắp hai miếng vịt quay, xoa tương ngọt lên rồi lại đặt thêm dưa leo cắt sợi lên trên. Lúc gắp hành lá cắt nhỏ, Lữ Tú Anh do dự: “Con có muốn ăn hành lá cắt nhỏ không?”
Lâm Tiếu lắc đầu như cái trống bỏi, cô không thích ăn hành lá cắt nhỏ.
Lữ Tú Anh cuốn xong thì đưa cho Lâm Tiếu. Lâm Tiếu dùng đũa gắp, Lữ Tú Anh tránh đi: “Con cầm tay luôn đi.”
Lâm Tiếu dùng tay cầm lấy miếng vịt quay cuốn, cắn một miếng thật to. Vịt quay còn nóng hổi, da vịt quay vừa giòn vừa xốp, thịt vịt quay mềm cùng bánh tráng mềm mại hòa quyện với nhau, tương ngọt giúp kích thích mùi hương thêm nồng nàn, còn có hương vị tươi mát sảng khoái của dưa leo.
“Ngon quá đi.” Lâm Tiếu nói không thành tiếng.
Lữ Tú Anh nhắc nhở: “Nuốt đi rồi nói.”
Lâm Tiếu cắn hai ba cái là hết một phần vịt quay cuộn, hạnh phúc nheo mắt lại.
Ngoài vịt quay, các món ăn khác cũng đã được bưng lên, có thịt xào chua ngọt, gà Cung Bảo, phi lê cá phù dung. Đồ ăn trong quán cơm lớn được trang trí rất đẹp mắt.