Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 429 - Chương 429.

Chương 429. - Chương 429. -

Trên một cái đĩa lớn, chính giữa đặt đồ ăn, bên cạnh là củ cải khắc hình hoa. Dưới ánh đèn, món nào cũng sáng lấp lánh, trông rất hấp dẫn.

Còn có nước ép dưa hấu tươi được chứa trong một cái bình thủy tinh cổ cao rất tinh tế.

Mẹ rót một ly cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu uống một ngụm, có đá.

Thì ra quán cơm cũng có tủ lạnh.

Lâm Tiếu cầm đũa gắp từng món ngon mắt để ăn thử. Món nào món nấy cũng ngon cực kỳ, thịt xào chua ngọt vừa xốp vừa giòn, phi lê cá phù dung thơm mềm, gà Cung Bảo vừa ngọt vừa cay, rất hợp để ăn với cơm.

Nhưng mà lại không có cơm.

“Mẹ ơi, tại sao lại không có cơm ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lữ Tú Anh nhìn lướt qua cái bàn đầy đồ ăn. Đối với bốn người lớn và một trẻ em thì bàn đồ ăn này quá nhiều, nhưng ngày quan trọng như vậy, không thể tiết kiệm được.

Lữ Tú Anh nói: “Nhiều đồ ăn lắm rồi, còn ăn cơm làm gì?”

Lâm Tiếu gật đầu, nhưng chính vì có nhiều món ăn ngon như vậy nên cô mới muốn ăn cơm mà.

Lâm Dược Phi gọi người phục vụ mang cơm lên. Lữ Tú Anh, Lý Vân Châu và Thẩm Vân đều nói không cần, cuối cùng chỉ có Lâm Tiếu và Lâm Dược Phi có thêm một chén cơm trước mặt.

Có cơm rồi, Lâm Tiếu cảm thấy những món ăn trên bàn càng ngon hơn nữa.

Lữ Tú Anh hỏi Lâm Tiếu: “Mẹ cuốn thêm một miếng vịt quay cuốn cho con nhé?”

Lâm Tiếu vội vàng đặt đũa xuống: “Để con tự làm.”

Bàn tay nhỏ của Lâm Tiếu cầm một tờ bánh tráng lên, đặt vịt quay lên trên, một miếng, hai miếng, ba miếng, bốn miếng, cuốn thành một cuốn to thật to. Cô dùng tay bấm một cái, vịt quay cuộn rơi ra luôn.

Hỗn hợp tương ngọt và dầu trên miếng vịt quay chảy xuống tay, Lâm Tiếu kêu lên: “Mẹ ơi cứu con!”

Lữ Tú Anh vội vàng lau cho Lâm Tiếu, bà nhìn miếng vịt quay cuộn đang rơi rớt thành từng mảnh trong chén của Lâm Tiếu, cười nói: “Con cuốn nhiều quá.”

Lâm Tiếu hơi xấu hổ, vịt quay ngon quá nên cô muốn thêm nhiều hơn.

Lữ Tú Anh lau sạch tay cho Lâm Tiếu, bỗng nghe giọng của Thẩm Vân: “Không cần, không cần, bà ngoại, cháu không cần đâu.”

Lữ Tú Anh quay đầu lại, nhìn thấy Lý Vân Châu đang cầm một bao lì xì nhét vào tay Thẩm Vân, còn Thẩm Vân thì đang cố gắng từ chối.

Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đều rất ngạc nhiên, không biết bà ngoại chuẩn bị lì xì cho Thẩm Vân từ khi nào.

Lâm Tiếu nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mẹ và anh trai thì rất đắc ý, cô đã biết từ lâu rồi. Trong nhà, không có bí mật nào mà cô không biết cả.

Lúc bà ngoại chuẩn bị bao lì xì, Lâm Tiếu nhìn thấy được, bà ngoại nói Lâm Tiếu giữ bí mật giúp.

“Không thể nói cho mẹ luôn ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lý Vân Châu: “Không thể.”

“Không thể nói cho anh trai luôn ạ?” Lâm Tiếu hỏi.

Lý Vân Châu: “Cũng không thể.”

Lâm Tiếu vẫn luôn giữ kín cho tới ngày hôm nay, cô không nói cho ai biết cả.

Lữ Tú Anh hoàn hồn, nói với Thẩm Vân: “Bà ngoại cho cháu, cháu cứ nhận đi.”

Thẩm Vân nhìn sang Lâm Dược Phi cầu cứu, Lâm Dược Phi cũng nói: “Em nhận đi.”

Lý Vân Châu vừa thấy Thẩm Vân đã thích ngay, cô gái này vừa xinh đẹp vừa thông minh, quan trọng nhất là đôi mắt của cô ấy rất có sức sống, làm người khác yêu thích.

Sau khi ăn xong, ai cũng no bụng, Lâm Tiếu ăn no căng, vươn tay xoa cái bụng tròn ủm của mình.

Thức ăn vẫn còn dư lại một nửa, Lâm Dược Phi gọi người phục vụ: “Đóng gói lại giúp tôi.”

Người phục vụ ngạc nhiên một lúc rồi gật đầu: “Vâng ạ.”

Bây giờ trong quán cơm không còn phổ biến việc đóng gói nữa, nhiều người cho rằng đóng gói mang về là keo kiệt. Đặc biệt là trong quán cơm sang trọng như Tụ Hương Lâu, hầu hết khách hàng là doanh nhân mở tiệc mời khách, chỉ có gia đình có điều kiện tương đối tốt mới tới đây ăn cơm. Người phục vụ rất ít khi được yêu cầu đóng gói mang về.

Lữ Tú Anh cật lực nháy mắt với Lâm Dược Phi, hôm nay mà đóng gói gì chứ? Đây là lúc để tiết kiệm à?

Bình thường thì tiêu xài phung phí lắm mà, lúc không cần tiết kiệm thì lại tiết kiệm đột xuất.

Nhưng Lâm Dược Phi không nhìn thấy cái nháy mắt của Lữ Tú Anh, nếu hai người đứng gần nhau thì bà đã giơ chân đá anh luôn rồi.

Cuối cùng, Lâm Dược Phi vẫn đóng gói đồ ăn lại, mỗi tay xách một cái túi thật lớn. Lúc đi ra ngoài quán cơm, anh đưa cho Lữ Tú Anh: “Mẹ, mọi người về trước đi, con đưa Thẩm Vân về nhà.”

Lữ Tú Anh bất đắc dĩ nhận lấy, nghĩ thầm đây là việc do chính Lâm Dược Phi làm, hôm nay ba người họ không hề kéo chân anh. Bà ngoại Lâm Tiếu và Thẩm Vân nói chuyện vui vẻ từ đầu đến cuối bữa ăn, còn khen cô ấy luôn mồm.

Bình Luận (0)
Comment