Trần Đông Thanh bước vào phòng giảng dạy của lớp Olympic Toán học kém hơn Lâm Tiếu một bậc.
Lúc cậu nhớ tới chuyện này liền đỏ mặt, chỉ là việc đỏ mặt cũng đã thành thói quen.
Khi ở trong giờ học đụng phải Lâm Tiếu, bạn học mà Trần Đông Thanh mới làm quen trong lớp Olympic Toán học tò mò hỏi sao cậu lại quen với người ở lớp năm của lớp Olympic Toán học, Trần Đông Thanh liền tự hào nói: "Lâm Tiếu là học sinh trong lớp tớ, cậu ấy tham gia lớp Olympic Toán học trước một năm nên mới học trên tớ một lớp."
Bạn học cực kỳ kinh ngạc: "Ồ thì ra là có thể vào lớp Olympic Toán học sớm hơn."
Trần Đông Thanh nói: "Chỉ cần vượt qua bài thi tuyển là có thể vào được."
Bạn học bất ngờ nói: "Ồ, thi tuyển chọn khó như vậy mà đã có thể đậu vào đó trước một năm."
Trần Đông Thanh gật đầu: "Lâm Tiếu là người giỏi toán nhất mà tớ từng gặp."
Bạn học cũng gật đầu theo: "Thật là giỏi, vậy tại sao người bạn đó của cậu chỉ nhảy lớp đối với lớp Olympic Toán học mà ở trong trường thì lại không? Sao cậu ấy vẫn ở lại học chung lớp với cậu thế?"
Trước kia Trần Đông Thanh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cậu gãi đầu: "Tớ cũng không biết."
Cậu nghĩ Lâm Tiếu không nỡ nhảy lớp. Có lẽ Lâm Tiếu không muốn chia tay thầy giáo và các bạn trong lớp.
Trong kỳ nghỉ hè này, Chu Tuệ Mẫn lại nhảy lớp một lần nữa, sau khai giảng cô bé sẽ lên lớp sáu, chỉ cần học thêm một năm nữa sẽ được tốt nghiệp tiểu học.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn bằng tuổi nhau, sau khai giảng Lâm Tiếu lên lớp bốn còn Chu Tuệ Mẫn thì lên lớp sáu, Chu Tuệ Mẫn học tiểu học xong trước hai năm so với Lâm Tiếu.
Chu Tuệ Mẫn hỏi Lâm Tiếu: "Cậu không muốn nhảy lớp sao?"
Lâm Tiếu lắc đầu lia lịa: "Không muốn."
Nhảy lớp đồng nghĩa với việc cô phải chia tay thầy giáo và bạn bè. Mặc dù cô không còn được học với cô giáo Từ nữa nhưng thầy Đào mới tới cũng rất tốt, Lâm Tiếu cũng không ngờ sẽ đổi chủ nhiệm lớp. Quan trọng hơn chính là cô không muốn phải rời xa Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, Trần Đông Thanh và rất nhiều bạn học khác ở trong lớp.
Lâm Tiếu không hiểu tại sao Chu Tuệ Mẫn lại phải nhảy lớp hai lần bởi vì điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ phải chia tay bạn bè tới hai lần.
Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: "Ở trong lớp tớ không có bạn."
Lâm Tiếu kinh ngạc mở to hai mắt.
Chu Tuệ Mẫn: "Cậu không thấy mấy bạn học bên cạnh đều rất ngây thơ sao?"
Trong lớp học đầu tiên mà Chu Tuệ Mẫn vào học, có một bạn học cười nhạo cô vì có cha mẹ bán thức ăn ở ngoài chợ, mấy bạn học khác như không có đầu óc cũng hùa theo người bạn học kia cùng nhau cười vào mặt cô bé.
Đến lớp học thứ hai của Chu Tuệ Mẫn, bởi vì những gì đã trải qua trước đó nên cô bé không muốn để cho bạn học biết gia cảnh nhà mình, cố gắng duy trì khoảng cách với các bạn trong lớp. Sau khi Chu Tuệ Mẫn nhảy lớp thì các bạn học vốn đã có bạn nên không ai chủ động kết bạn với Chu Tuệ Mẫn, mọi người vẫn luôn duy trì quan hệ bạn học đầy khách sáo.
Miệng của Lâm Tiếu há to: "Vậy chẳng phải tớ là người bạn thân nhất của cậu rồi."
Chu Tuệ Mẫn nhìn Lâm Tiếu: "Ừ, cậu tốt hơn những người bạn học khác ở trong trường nhưng mà cũng…"
"Woa." Lâm Tiếu không đợi Chu Tuệ Mẫn nói xong liền đưa tay ôm lấy cô bé.
Nhưng mà cũng rất ngây thơ, Chu Tuệ Mẫn nuốt những lời chưa kịp nói xong vào trong bụng.
Dưới tán cây rậm rạp ở trong sân của phòng giảng dạy, Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn cùng ngồi ở trên ghế đá.
"Lâm Tiếu, cậu không muốn mau chóng lớn lên sao?" Chu Tuệ Mẫn hỏi.
Lâm Tiếu gật đầu: "Muốn chứ."
Chu Tuệ Mẫn: "Vậy tại sao cậu lại không muốn nhảy lớp? Cậu học sớm hai lớp thì không phải có thể trưởng thành sớm hơn được hai năm sao?"
Lâm Tiếu cảm thấy không nên nghĩ như vậy: "Nhưng dù có tốt nghiệp tiểu học thì cũng không thể nào lớn lên được."