"Mẹ ơi, con và Chu Tuệ Mẫn đã thống nhất với nhau là sau khi bọn con lớn lên sẽ cũng đi tham gia IO. Chu Tuệ Mẫn học sớm hơn con hai năm nên cậu ấy sẽ thăm dò tình huống trước sau đó nói cho con biết."
Lữ Tú Anh thuận miệng đồng ý: "Ừ."
Lâm Tiếu có vô số ý tưởng về chuyện "sau khi lớn lên", mấy ngày trước còn nói sau khi lớn lên muốn trở thành tác giả truyện tranh cùng Diệp Văn Nhân, Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân vẽ tranh, Vương Hồng Đậu tô màu, Lâm Tiếu viết lời thoại.
Ước mơ của Lâm Tiếu thay đổi từng ngày, Lữ Tú Anh cũng sắp nghe được một trăm cái.
Mỗi ngày Lâm Tiếu đều theo dõi tin tức của IO. Các đội đại diện của mỗi nước tiến hành đăng ký mất một ngày, các nhà lãnh đạo dành ra hai ngày để mở cuộc họp thống nhất các câu hỏi xuất hiện trong cuộc thi, một ngày khác để cho học sinh đăng ký, tổ chức lễ khai mạc thêm một ngày, sau lễ khai mạc có thêm một buổi biểu diễn xiếc.
Lâm Tiếu sốt ruột muốn chết, nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà vẫn chưa bắt đầu thi đấu.
"Mẹ ơi, tại sao trước khi thi đấu lại có nhiều thủ tục đến vậy ạ?"
Lữ Tú Anh: "Bởi vì học sinh và thầy cô đến dự thi đều là khách ở phương xa tới vì vậy chúng ta phải tiếp đón bọn họ cho thật tốt."
Lâm Tiếu vô cùng khó hiểu: "Nhưng đâu ai muốn xem biểu diễn xiếc trước khi diễn ra trận đấu đâu ạ?"
Không phải thi xong rồi xem xiếc mới vui hơn sao?
Lâm Tiếu đợi từ ngày này qua ngày khác, cuối cùng cũng đến ngày các tuyển thủ tham gia thi đấu. Cuộc thi diễn ra trong vòng hai ngày, mất hai ngày để chấm điểm, chốt danh sách giải thưởng và cuối cùng là tổ chức lễ trao giải.
Vào ngày tổ chức lễ trao giải, thầy Triệu ở trong lớp Olympic Toán học thông báo rằng: "Hôm nay không cần học, mọi người tới phòng họp dạng bậc thang xem lễ trao giải."
Tiếng hoan hô của học sinh trong phòng học vang lên.
Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn nhìn nhau, từ trong mắt nhau có thể thấy được sự bất ngờ và vô cùng sung sướng, hai người vốn nghĩ rằng hôm nay không được xem lễ trao giải phát sóng trực tiếp mà chỉ có thể về nhà đọc lại các bài viết trên báo.
Không ngờ thầy Triệu lại dẫn mọi người đến phòng họp xem lễ trao giải, thầy Triệu đúng là người tốt.
Việc xem tivi có sức hấp dẫn hơn so với việc học Olympic, đối với những đứa trẻ yêu thích Olympic trong lớp học Olympic cũng không ngoại lệ.
Thầy Triệu cầm chìa khóa mở cửa phòng họp dạng bậc thang ra sau đó mở công tắc đèn, phòng họp dạng bậc thang tối tăm ngay lập tức bừng sáng.
"Woa." Mọi người cùng cảm thán, đây là lần đầu tiên họ bước vào phòng họp dạng bậc thang của phòng giảng dạy.
"Rộng quá đi!" Lâm Tiếu cầm tay của Chu Tuệ Mẫn.
Chu Tuệ Mẫn nhìn xung quanh, cô bé cảm giác mình không thể nhìn hết được.
Phòng họp dạng bậc thang của phòng giảng dạy vừa mới được xây dựng xong vào năm nay, bước vào trong còn có thể ngửi được mùi mới được xây xong, nhưng những người khác căn bản không để ý tới chuyện này, tất cả đều bị bậc thang ở trong phòng họp hấp dẫn sự chú ý.
"Nơi này giống như là một khán đài vậy."
"Tại sao trong phòng học lại có bậc thang nhỉ?"
"Như vậy thì những ai ngồi ở hàng sau cũng có thể thấy được bảng đen ở đằng trước."
Các bạn học nói chuyện ríu rít, rất nhanh liền thảo luận ra một câu trả lời chính xác.
Thầy Triệu thúc giục mọi người: "Lớp chúng ta tới trước nên được chọn chỗ ngồi trước, các em mau ngồi vào hàng ghế ở giữa đi."
Có mấy nam sinh khác chạy đến cuối phòng họp dạng bậc thang, đứng ở trên bậc thang cao nhất nhìn xuống toàn bộ khán phòng.
Chúng nghe thầy Triệu nói vậy liền chạy thẳng xuống: "Không chỉ có mỗi lớp mình mà còn có những lớp khác nữa hả thầy?"
Mọi người nghe được câu trả lời khẳng định của thầy Triệu: "Đúng vậy, có thêm mấy lớp khác nữa."
Trong kỳ nghỉ hè này có lớp học Olympic Toán học lớp bốn mới được mở ra ở phòng giảng dạy, Lâm Tiếu học lớp Olympic Toán học lớp năm còn có một lớp Olympic Toán học cao hơn là lớp sáu, hôm nay ba lớp Olympic Toán học khác nhau của phòng giảng dạy đều tới phòng họp dạng bậc thang xem tivi.
Các bạn trong lớp của Lâm Tiếu sau khi nghe xong liền cảm thấy vô cùng cấp bách, vội vàng chiếm lấy chỗ ngồi tốt nhất.
Phòng giảng dạy có rất nhiều chỗ ngồi, tấm bảng đen rất lớn, ngồi ở chỗ nào cũng thấy được bảng đen nhưng tivi truyền hình được đặt phía trước cũng không lớn.
Màn hình tivi khá nhỏ, chắc chắn ngồi ở hàng ghế sau sẽ không thể nhìn rõ được.
Ngay sau đó, học sinh lớp sáu bước vào, sau khi vào phòng họp liền thấy đã có một lớp đến ngồi trước, Lâm Tiếu có thể thấy rõ vẻ kinh ngạc trên mặt rất nhiều người, sau đó bọn họ cũng nhanh chóng chiếm được chỗ ngồi tốt nhất còn lại.
Học sinh của lớp bốn tiến vào cuối cùng, Lâm Tiếu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh cũng thấy Lâm Tiếu, cậu vẫy tay với Lâm Tiếu.