Lâm Tiếu lần đầu tiên nghe thấy cụm từ "tác dụng chậm" này, vẻ mặt của cô tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Tác dụng chậm là cái gì vậy? Cậu lấy ra cho tớ xem thử đi."
Hai mắt nam sinh mở to: "Tác dụng chậm thì sau này mới có thể lấy ra được, bây giờ dĩ nhiên là không lấy ra được rồi."
Lâm Tiếu khó hiểu: "Tại sao bây giờ không lấy ra được?"
Từ trước tới nay, nam sinh chưa từng bị hỏi về vấn đề như vậy, cậu lập tức bối rối: "Bởi vì bây giờ bộ não của tớ còn chưa phát triển tốt."
Phụt, bạn học xung quanh lập tức cười lớn.
Nam sinh lấy lại tinh thần mới phát hiện ra mình vừa mới nói những gì: "Ý của tớ không phải là như vậy."
Nhưng không ai chịu nghe cậu biện minh, mọi người cười lớn: "Lạc Hãn Hải tự nói đầu óc của mình chưa phát triển tốt."
"Chính miệng Lạc Hãn Hải nói."
Thầy Triệu bước vào phòng học liền nghe tiếng nói chuyện ồn ào trong đó có "ngu ngốc", "ngốc nghếch", ông ấy gõ lên bục giảng: "Tất cả giữ im lặng rồi quay về chỗ ngồi đi."
Lạc Hãn Hải chạy té khói về chỗ ngồi của mình, Lâm Tiếu nhìn cậu một hồi, sau đó cô cũng quay về chỗ ngồi của mình.
Trên đường đi học về, Lâm Tiếu ngồi ở trên yên sau xe đạp, hai tay ôm chặt eo của mẹ mình.
"Mẹ ơi, hôm nay tụi con được xem trực tiếp lễ trao giải của IO ở trong phòng giảng dạy, đội Trung Quốc đứng hạng nhất giành được năm huy chương vàng và một huy chương bạc đấy ạ." Lâm Tiếu nói với bà.
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: "Giỏi quá nhỉ."
Lâm Tiếu tự hào gật đầu: "Dạ."
"Nhưng sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều là con trai, không hề có con gái luôn đấy mẹ, có bạn nam ở lớp tụi con nói rằng con trai giỏi toán hơn."
Lữ Tú Anh thốt lên: "Vớ vẩn."
Lữ Tú Anh là người luôn tin rằng những gì đàn ông có thể làm được thì phụ nữ cũng có thể làm được, ai nói nữ giới không bằng nam giới. Những nữ công nhân của xưởng dệt bông không hề kiếm tiền thua mấy người đàn ông một chút nào, ai cũng cảm thấy mình không hề thua kém bọn đàn ông. Lữ Tú Anh cũng vậy, bà không chỉ chăm lo làm việc kiếm tiền mà còn tự xây dựng gia đình và một mình nuôi hai đứa con.
Bà có thể làm được nhưng cho tới bây giờ bà chưa từng thấy người đàn ông nào có thể làm được những việc đó.
Nếu đàn ông không có vợ thì cũng không thể nào một mình nuôi lớn hai đứa con. Lữ Tú Anh đã gặp vài người đàn ông đã ly dị vợ, tất cả bọn họ đều vội vội vàng vàng tìm người tiếp theo.
Lúc cha của Lâm Tiếu mất, khi đó Lữ Tú Anh vẫn còn rất trẻ, bà có công việc khá tốt, dáng người lại đẹp, mặc dù đã có hai đứa con nhưng cũng có không ít người mai mối đến tìm bà.
Lữ Tú Anh từ chối hết người này đến người khác, những người đàn ông kia cũng đã có con, họ giống như là gấp đến không chịu được nên mới tìm người mai mối.
Sau đó những người xung quanh đều biết Lữ Tú Anh không ý định này nên họ mới chịu trả lại sự bình yên cho gia đình bà.
Lâm Tiếu nghe được câu trả lời đầy tự tin của mẹ, trong lòng của cô liền thả lỏng được một chút, cô cũng cảm thấy con gái không hề kém môn toán hơn con trai.
"Thế tại sao sáu tuyển thủ của đội Trung Quốc đều là con trai, không hề có con gái vậy ạ?" Lâm Tiếu cau mày, chuyện này khiến cô buồn rầu cả ngày nay.
Lữ Tú Anh bình tĩnh lại, bà nghiêm túc suy nghĩ về thắc mắc của Lâm Tiếu.
Một lát sau, Lữ Tú Anh mở miệng nói: "Chuyện này thì mẹ cũng không biết."
"Dạ." Lâm Tiếu có chút hụt hẫng, ngay cả mẹ cô cũng không biết.
Lữ Tú Anh nói tiếp: "Nhưng mẹ cũng có thể đoán được một phần lý do ở trong đó, học sinh dự thi năm nay nhỏ hơn anh trai của con tầm hai ba tuổi."
Lâm Tiếu gật đầu: "Dạ, cũng gần bằng tuổi anh hai."
Lữ Tú Anh: "Ở thời của anh trai con thì kế hoạch hóa gia đình còn chưa được triển khai nên có rất ít nhà có con một, trên căn bản mỗi nhà sẽ có hai ba đứa, thậm chí là nhiều hơn."
"Nếu như trong nhà có nhiều con như vậy thì việc con gái được đi học không được ủng hộ nhiều như con trai."
Lâm Tiếu lập tức nói: "Giống như chị Tiểu Vân."
Lâm Tiếu biết chuyện trong nhà của chị Tiểu Vân, chị Tiểu Vân có một người anh trai, cả nhà cho anh ta học hết trung học phổ thông, chị Tiểu Vân còn có một người em trai nữa cũng là cục cưng của cha và mẹ kế của chị ấy.
Chỉ có chị Tiểu Vân, sau khi học trung học cơ sở xong thì không được đi học nữa nên chị ấy phải sớm ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Chị Tiểu Vân lập tức muốn được trở lại trường học nhưng tiền học lại cũng đều là tiền do mình khổ cực kiếm được vì vậy mà chị ấy cũng bị chuyện này làm trễ nải việc học thêm mấy năm.
Lâm Tiếu tức giận nói: "Sao lại có thể như vậy được chứ?"
Lữ Tú Anh than thở: "Có rất nhiều người phải lâm vào tình cảnh như vậy."
Lâm Tiếu: "Sau này con mà làm mẹ thì con nhất định sẽ không làm vậy đâu."
Lữ Tú Anh bật cười, con bé mới chuẩn bị lên lớp bốn mà đã nghiêm túc nói về chuyện sau này mình làm mẹ rồi.
Lâm Tiếu tựa đầu lên lưng bà, may mà mẹ mình không như vậy.
"Mẹ ơi, mẹ thật tốt."
Hai ngày sau, Lâm Tiếu đọc hết các bài viết trên báo.
Trên báo không viết về tuyển thủ của đội Trung Quốc mà còn viết bài về tuyển thủ ngoại quốc.
"Mẹ ơi, tờ báo này ngày mai con sẽ mang đến trường, con muốn cho Chu Tuệ Mẫn xem." Lâm Tiếu la lớn.
"Được rồi, nếu sau này gặp chuyện nhỏ như vậy thì con có thể tự quyết định." Lữ Tú Anh nói.
Hôm sau, Lâm Tiếu cầm tờ báo cho Chu Tuệ Mẫn xem, hai cô bé chụm đầu vào nhau.
Trên báo viết rằng tuyển thủ nữ của đội Liên Xô tên là Malini hiện đang mười sáu tuổi là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất đoạt được huy chương vàng vào năm ngoái.
Năm nay cô ấy thi được điểm tối đa.
Sang năm có thể tham gia thi tiếp.
Chu Tuệ Mẫn thấy vậy liền vô cùng phấn khích, tay cô bé nắm chặt lại thành quả đấm: "Tớ cũng phải tham gia ba lần."
Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, nếu như cô không nhảy lớp thì chỉ có thể tham gia được một lần.
"Vậy tớ sẽ cố gắng thi một lần là được ngay điểm tối đa để mang huy chương vàng về."