Lâm Tiếu ngoắc tay với Chu Tuệ Mẫn, hai cô bé hứa với nhau rằng sau khi lớn lên sẽ cùng tham gia cuộc thi và giành huy chương vàng.
Lâm Tiếu từng thảo luận với mẹ về chuyện này, nói với Chu Tuệ Mẫn lý do đội tuyển quốc gia không có học sinh nữ.
Chu Tuệ Mẫn gật đầu: “Mẹ cậu nói có lý đấy.”
Lâm Tiếu không thể không nói chuyện của chị Tiểu Vân cho Chu Tuệ Mẫn nghe: “Chị Tiểu Vân vất vả quá.”
Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: “Thật ra cũng có nhiều chuyện như thế lắm.”
Lâm Tiếu trợn mắt ngạc nhiên.
Chu Tuệ Mẫn nói với Lâm Tiếu: “Cha mẹ tớ chỉ có tớ là con gái, mỗi lần về quê, người dưới đấy lại bảo gia đình tớ không có người nối dõi.”
Lâm Tiếu lại nghe thấy một từ lạ lẫm: “Không có người nối dõi.”
Chu Tuệ Mẫn: “Nghĩa là không có con trai. Trong mắt người dưới quê, không có con trai đồng nghĩa với việc không có con cháu nối dõi.”
Lâm Tiếu nhăn mày.
Chu Tuệ Mẫn nói tiếp: “Sau khi bà nội tớ biết chuyện cha mẹ tớ không có ý định sinh em trai cho tớ, còn muốn cho con trai của chú tớ làm con thừa tự của nhà tớ. Nhà chú tớ có hai người con trai.”
“Con thừa tự.” Lâm Tiếu lại nghe thêm một từ lạ lẫm.
Chu Tuệ Mẫn: “Nghĩa là đổi cha mẹ, đổi gia đình cho người con.”
“Sau khi được nhận làm con thừa tự, người con trai ấy phải gọi cha mẹ mình là chú thím và gọi cha mẹ tớ là cha mẹ.”
Lâm Tiếu hít lạnh: “Sao lại có thể như thế chứ.”
Sao lại có chuyện đáng sợ như kiểu đổi cha mẹ cho trẻ con được cơ chứ.
Lâm Tiếu tưởng tượng nếu có người đưa mẹ cô đi để đứa trẻ khác gọi bà là mẹ, cô thấy sống mũi mình cay cay.
Chu Tuệ Mẫn: “Cha mẹ tớ nhất quyết không đồng ý, mẹ tớ đã cãi nhau một trận với bà nội. Sau đó nhà tớ không về quê đón tết trong vài năm, rồi gia đình tớ lại về quê, nhưng bà nội không nhắc đến chuyện này nữa.”
Lâm Tiếu thở phào: “May mà cha mẹ cậu không đồng ý.”
Song Chu Tuệ Mẫn nói tiếp: “Hàng xóm dưới quê nhận làm con thừa tự, xong bà tớ nhìn thấy nên mới nảy ra suy nghĩ như thế.”
Lâm Tiếu há miệng: “Bé trai kia thật đáng thương.”
Chu Tuệ Mẫn lắc đầu: “Người đáng thương nhất không phải là bé trai kia đâu, mà là chị của thằng bé cơ.”
Thằng bé đổi nhà đổi cửa, đổi cha đổi mẹ, lúc nào cũng khóc lóc, cha mẹ bây giờ và cha mẹ trước kia đều cố gắng thỏa mãn mọi yêu cầu của nó.
Mà chị gái của thằng bé vẫn còn ở trong nhà mình, cũng không cần đổi cha mẹ, nhưng thực ra mọi thứ đã thay đổi.
Chu Tuệ Mẫn và cô bé ấy trạc tuổi nhau, lúc nhỏ về quê hay chơi cùng cô bé ấy.
Ngày trước cô bé ấy rất hay cười, từ sau khi chuyện nhận làm con thừa tự kia xảy ra, cô bé không thấy cô bé ấy cười nữa.
Lâm Tiếu cái hiểu cái không, trong lòng chua xót.
“Năm nay cậu có về quê ăn tết không.” Lâm Tiếu hỏi.
Chu Tuệ Mẫn: “Chắc là về mấy ngày thôi, mấy ngày đó không có tiết ở lớp Olympic Toán học nên về.”
Lâm Tiếu: “Tớ có gom một vài quyển truyện tranh, khi cậu về quê, có thể tặng cho cô bé ấy những quyển truyện này giúp tớ được không.”
Lâm Tiếu thích giữ tất cả mẩu truyện tranh trên báo và cô đã giữ lại một chồng, cô thường đọc chúng và luôn cảm thấy buồn cười.
Bây giờ Lâm Tiếu muốn mang những quyển truyện cười này đến tặng cho cô bé mà Chu Tuệ Mẫn nhắc đến.
“Nếu cậu về quê vào dịp tết, tớ có thể tích truyện thêm nửa năm, đến lúc đó truyện sẽ dày lên rất nhiều.” Lâm Tiếu nói.
Chu Tuệ Mẫn thấy đây là ý kiến hay: “Thế thì trước tết cậu đưa cho tớ.”
Lâm Tiếu gật đầu: “Ừ, trước tết sẽ đưa cho cậu.”
Lâm Tiếu nói: “Sau này tớ làm mẹ, tớ sẽ không làm như vậy.”
Chu Tuệ Mẫn: “Tớ cũng thế.”
“Tớ muốn làm cô giáo, sau khi tớ trở thành cô giáo, tớ sẽ không nói học sinh nữ không học giỏi toán được như học sinh nam.”
Lâm Tiếu đã biết được một bí mật nhỏ của Chu Tuệ Mẫn, sau khi Chu Tuệ Mẫn học nhảy lớp, giáo viên trong lớp sẽ nói những điều như vậy.
“Rõ ràng lần nào thi toán tớ cũng được 100 điểm, rõ ràng cả trường bọn tớ chỉ có mình tớ học lớp Olympic Toán học.”
Chu Tuệ Mẫn nói cho Lâm Tiếu, giáo viên thứ hai trong lớp cô bé có một cậu con trai, học cùng trường với Chu Tuệ Mẫn.
“Đúng thế, hình như học lớp 2, tớ nghe thấy giáo viên khác nói vậy, thành tích học tập của cậu con trai kia không tốt tí nào, mới có lớp 2 mà đi thi không được điểm tốt đa.”
Lâm Tiếu sờ mũi chột dạ.
Chu Tuệ Mẫn thấy hành động của Lâm Tiếu, cô bé “ờm” một tiếng, “Cậu không giống cậu ấy, cậu thi hai môn đều được 100 điểm mà.”
Chu Tuệ Mẫn suy nghĩ rồi nói thêm: “Cho dù cậu thi hai môn không được 100 điểm thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Tháng bảy, Lữ Tú Anh bật điều hòa, ngồi trên giường vá đệm giường.
Bà đang ngồi dưới cây bông, hai tay áp sát bên cây bông, cả người nóng nực, giảm điều hòa thêm năm độ.
Lâm Tiếu hạnh phúc nheo mắt lại, chỉnh điều hòa thấp như vậy mới mát.
Tiểu Hoàng cũng nằm sấp dưới gió điều hòa, hăng hái chạy tới chạy lui trong phòng.