“Mẹ, hóa ra trước khi bật điều hòa, Tiểu Hoàng luôn cảm thấy nóng sao.”
“Mẹ, sau này bật điều để nhiệt độ thấp như thế này được không ạ.”
Lữ Tú Anh: “Không được, trong phòng lạnh, ở ngoài thì nóng, lúc nóng lúc lạnh sẽ bị cảm đấy.”
Lâm Tiếu: “Vậy thì con sẽ không đi ra ngoài.”
Lữ Tú Anh: “Con không cần ra ngoài đi vệ sinh à.”
Lâm Tiếu: “Con chạy đi vèo một cái, chạy về vèo một cái, cơ thể chưa kịp cảm nhận nhiệt độ thì con đã về rồi.”
Lâm Tiếu vừa nói vừa chạy vèo vèo trong phòng.
Lữ Tú Anh vội quát bảo Lâm Tiếu dừng lại: “Đừng chạy về phía giường, mẹ đang cầm kim khâu.”
“Cách xa giường ra có biết chưa, không được nằm lên giường, cũng không được ngồi gần.” Khi Lữ Tú Anh ngơi tay lúc khâu đệm, bà cắm kim khâu lên đệm.
Lâm Tiếu gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Từ nhỏ Lâm Tiếu đã biết khi mẹ ngồi trên giường may quần áo, may đệm, cô không được nằm cũng không được ngồi, vì có thể trên giường cắm kim khâu và có kéo.
“Mẹ, mẹ lại may đồ cho chị Tiểu Vân sao” Lâm Tiếu hỏi.
Mẹ mới may mấy cái đệm cho chị Tiểu Vân cách đây không lâu, Lâm Tiếu vẫn nhớ.
“Không phải, mẹ may cho Văn Lệ.” Lữ Tú Anh nói.
“Bao giờ con mới được gặp chị họ hả mẹ?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh: “Hai ngày nữa, khi con bé xong việc, mẹ sẽ bảo con bé qua đây ăn cơm.”
Lâm Tiếu gật đầu lia lịa: “Ai cũng được gặp chị ấy rồi, chỉ có con là chưa được gặp.”
Lâm Dược Phi mở cửa nhà, đúng lúc nghe thấy lời này của Lâm Tiếu, hỏi: “Em chưa gặp cái gì?”
Lữ Tú Anh: “Văn Lệ.”
Lâm Dược Phi: “Không phải là chưa từng gặp, lần sau mẹ đưa đồ cho chị họ hôm nào thì để con đi cùng mẹ.”
Lữ Tú Anh nói: “Con cứ làm việc của con đi, Văn Lệ ở kí túc xá, con có vào được đâu. Sau này Văn Lệ đi làm ở đây, gặp mặt nhau cũng nhiều hơn.”
“Hay đợi mẹ về, rồi bảo con bé đến đây ở luôn.” Lữ Tú Anh trầm ngâm nói.
Lâm Dược Phi liền nói: “Không được.”
Bà ngoại ở nhà là một chuyện, chị họ ở nhà là chuyện khác, Lâm Dược Phi không chịu nổi người thân sống ở nhà mình thời gian dài: “Chị họ không ở ký túc xá sao?”
Lữ Tú Anh: “Kí túc xá của con bé không ổn lắm.”
Công việc đầu tiên sau khi Lữ Văn Lệ tốt nghiệp đại học khác với trong ký ức của Lâm Dược Phi.
Kiếp trước, sau khi Lữ Văn Lệ tốt nghiệp đại học, mù quáng theo đuổi mức lương cao dưới áp lực của gia đình. Khi Lữ Văn Lệ tìm việc, ngày nào mợ của cô ấy cũng lải nhải bên tai bảo cô ấy phải tìm một công việc lương cao để có thể trợ cấp cho gia đình: “Mợ và cha con đã vất vả cả đời rồi, con kiếm được tiền sẽ giúp chúng ta nhẹ nhõm phần nào.”
“Tiểu Cần ở bên cạnh nhà mình, bằng tuổi con, người ta đã kiếm được tiền từ lúc 15 tuổi, đã đưa tiền lương sáu, bảy năm nay cho gia đình. Năm nay con 22 tuổi, có thể coi như kiếm lại tiền.”
“Cháu học nhiều như thế, chắc chắn tiền lương sẽ không thấp, thu nhập một năm của cháu có lẽ sẽ hơn Tiểu Cần đúng không.”
Dưới áp lực như vậy, Lữ Văn Lệ đã sa chân vào công việc đầu tiên của mình. Cô ấy bị thu hút bởi mức lương cao, nhưng khi nhận chức, cô ấy phát hiện ra rằng cái gọi là lương cao không tồn tại và có vấn đề về mọi mặt trong công ty.
Đầu những năm 90, nhảy việc là một chuyện khó khăn. Lãnh đạo công ty khống chế một cô gái không có kinh nghiệm xã hội như Lữ Văn Lệ, Lữ Văn Lệ cố gắng chịu đựng công ty trong nhiều năm, cuối cùng đã nhảy ra khỏi hố lửa này.
Lãng phí mất mấy năm thanh xuân, sau khi thay đổi công việc, Lữ Văn Lệ mới có thể bước vào nơi làm việc bình thường.
Nhưng kiếp này, công việc của Lữ Văn Lệ đã khác. Lâm Dược Phi không biết vì Lữ Văn Lệ đổi việc, anh mới gọi điện trao đổi với chị họ vài lần, hay là do kiếp này bà ta đã đổi đổi hướng đi và làm việc chăm chỉ.
Kiếp trước, mợ luôn muốn Lữ Văn Lệ kiếm nhiều tiền, kiếp này bà ta lại muốn công việc của Lữ Văn Lệ tốt hơn Lâm Dược Phi, muốn áp đảo Lâm Dược Phi về mọi mặt.
Tuy nhiên, bà ta cũng biết rằng không thể áp đảo Lâm Dược Phi trong việc kiếm tiền, vì vậy bà ta đã hết lòng thuyết phục chị họ để có được một công việc.
Công việc có thu nhập ổn định rất hấp dẫn đối với những nữ công nhân dệt bông như Lữ Tú Anh, cũng rất hấp dẫn đối với những nữ công nhân dệt bông thế hệ thứ hai trong khu tập thể, cha mẹ đều cố gắng nhồi nhét con cái vào trong xưởng.
Nhưng đối với những sinh viên tốt nghiệp đại học như Lữ Văn Lệ vào đầu những năm 90, sức hấp dẫn không quá lớn.
Những người bạn của Lữ Văn Lệ hầu như đều lựa chọn những công việc lương cao.
Mới đầu Lữ Văn Lệ còn do dự, nhưng cô ấy đã gọi điện cho Lâm Dược Phi vài lần, nghe một vài ý kiến từ Lâm Dược Phi, cảm thấy lựa chọn như vậy cũng khá tốt, có lẽ cô ấy sẽ trưởng thành hơn.
Lữ Văn Lệ tìm một công việc ở tỉnh, cách nhà Lâm Tiếu hơn hai mươi phút đi xe đạp.