Có thể thấy rất rõ bữa cơm sau đó Lâm Dược Phi không thể yên lòng được.
Sau khi ăn cơm xong, Lữ Văn Lệ định vào nhà bếp để rửa chén nhưng Lữ Tú Anh không cho cô ấy vào: “Không cần, không cần đâu, con về ký túc xá sớm đi.”
Lâm Dược Phi đứng dậy: “Chị, em đưa chị về.”
Lữ Văn Lệ vội vàng nói không cần: “Bên ngoài vẫn còn đông đúc nhiều người lắm.”
Vào mùa hè, đường xá buổi tối rất náo nhiệt, người ngồi bên đường hóng gió cũng rất nhiều. Kéo một sợi dây điện treo một bóng đèn lên là có thể gầy sòng, dựng bàn bida, còn có khiêu vũ nữa, tóm lại rất náo nhiệt.
Mặc dù đường về ký xá của Lữ Văn Lệ hơi xa nhưng đều là đường lớn, không hề có nơi nào vắng vẻ hoang vu cả: “Tiểu Phi, em không cần đưa chị về đâu.”
Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi, nói với Lữ Văn Lệ: “Để nó đưa con về đi, dù gì nó cũng không thể nằm yên ở nhà được, đêm nay thế nào cũng phải ra ngoài một chuyến.”
Kể từ lúc Lâm Tiếu nói có người mai mối cho chị Tiểu Vân thì mông Lâm Dược Phi như bị lửa hơ nóng vậy.
Nếu như không phải tối nay Lữ Văn Lệ đến nhà ăn cơm thì sợ là Lâm Dược Phi sẽ vứt bát cơm xông ra ngoài.
Lâm Dược Phi cười: “Đúng, con về trễ chút, mọi người không cần đợi con.”
Lữ Văn Lệ như ngộ ra điều gì đó: “Được, vậy chúng ta đi thôi.”
“Cô ơi con đi đây, tạm biệt Tiếu Tiếu.”
Cửa chống trộm mở ra két một tiếng rồi đóng sầm lại.
“Mẹ, anh muốn đi đâu thế?” Lâm Tiếu nghi ngờ hỏi, hình như cả nhà ai cũng biết nhưng sao chỉ có mình cô là không biết gì hết vậy?
“Anh con đưa chị Văn Lệ về nhà đó.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu chau mày, cảm thấy chuyện không đơn giản như thế: “Còn nữa, anh còn phải làm chuyện khác nữa đúng không?”
Lữ Tú Anh: “Không còn việc gì nữa.”
Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu còn nhỏ, không giữ được miệng, lỡ miệng nói với bên ngoài là buổi tối anh trai mình đến nhà chịu Tiểu Vân thì xong.
Hai người yêu nhau hẹn hò vào ban ngày rất bình thường, nhưng tối còn gặp mặt thì khó tránh những lời nói ra nói vào, đặc biệt là quan hệ của Tiểu Vân với gia đình không tốt lắm, ở bên ngoài một mình, rất nhiều người sẽ dùng ánh mắt hà khắc để nhìn cô ấy. Nếu như đồn ra ngoài sẽ gây ra rất nhiều lời khó nghe, người tổn thương nhất vẫn là bản thân người con gái.
Vì thế Lữ Tú Anh không nói cho Lâm Tiếu biết.
Nhưng bây giờ Lâm Tiếu cũng không dễ lừa, cô nhớ lại cuộc trò chuyện và nét của mọi người mặt lúc nãy, không tin hỏi lại: “Thật sao?”
Lữ Tú Anh: “Thật mà.”
Vì không muốn Lâm Tiếu tìm hiểu sâu hơn, Lữ Tú Anh vội vàng đánh lạc hướng cô: “Không phải con muốn mời Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đến nhà chơi sao?”
“Con đã suy nghĩ xong muốn tiếp đãi bạn của mình thế nào chưa?”
Trước khi nghỉ hè Lâm Tiếu đã mời Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh đến nhà chơi, muốn cho họ gặp Tiểu Hoàng: “Nếu như Tiểu Hoàng thích các cậu thì các cậu còn có thể sờ nó nữa.”
Mời bạn bè ăn gì và chơi trò gì với bạn bè mình, Lữ Tú Anh muốn Lâm Tiếu tự sắp xếp.
“Con suy nghĩ trước đi, mẹ chuẩn bị giúp con, phải cho mẹ thời gian để đi chợ nữa.” Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu.
Nhất thời Lâm Tiếu cảm nhận được trách nhiệm bà chủ nhỏ của mình, cô đã suy nghĩ mấy ngày xem nên tiếp đãi bạn bè thế nào.
Khi Lữ Tú Anh nhắc đến chuyện này, quả nhiên Lâm Tiếu lập tức bị đánh lạc hướng: “Mẹ, trừ Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân và Trần Đông Thanh ra thì con còn muốn mời Chu Tuệ Mẫn nữa, có được không ạ?”
Lữ Tú Anh: “Được chứ.”
Lâm Tiếu: “Vậy thêm chị Tiểu Mai và chị Linh Linh nữa thì sao?”
Lữ Tú Anh: “Được.”
“Nhưng bạn bè con không quen biết nhau, con mời hết họ đến nhà thì có thể tiếp đãi hết không?”
“Nếu như Chu Tuệ Mẫn đến nhưng lại không quen biết những người còn lại thì rất dễ cảm thấy buồn chán. Nếu như con đã tiếp đãi bạn bè thì không thể bỏ rơi bất cứ một người nào cả.”
Lâm Tiếu gật đầu nghiêm túc: “Vâng, con sẽ tiếp đãi từng người thật tốt.”
“Hơn nữa Chu Tuệ Mẫn và Vương Hồng Đậu cũng quen biết nhau mà.” Lâm Tiếu sửa lại lời mẹ mình.
Lữ Tú Anh kinh ngạc: “Sao lại quen nhau thế?”
Lâm Tiếu: “Nhờ con mà quen biết nhau đấy, Chu Tuệ Mẫn biết Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân là bạn tốt cùng trường với con, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng biết Chu Tuệ Mẫn là bạn tốt của con ở lớp Toán Olympic, họ đã sớm biết đối phương rồi.”
Lữ Tú Anh cười, thì ra là vậy, bà còn thấy kỳ lạ làm sao Chu Tuệ Mẫn lại gặp mặt Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân nữa.
Lâm Tiếu: “Không nhất thiết phải gặp nhau mới quen biết nhau, chưa từng thấy mặt cũng có thể quen nhau mà.”
Lâm Tiếu kiên trì với suy nghĩ bạn bè của mình đã biết nhau từ rất lâu rồi.
Lâm Tiếu muốn mời hết sáu người bạn của mình đến nhà chơi trong một lần như thế thì vấn đề ăn uống hơi phiền phức. Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, đề nghị với Lâm Tiếu: “Con và bạn bè ăn đồ nướng trong sân nhé.”