Ánh mắt Lâm Tiếu lập tức sáng rực lên: “Ăn đồ nướng à?”
Lâm Tiếu kích động đi mời bạn bè của mình. Hôm đó phải là ngày nghỉ hằng tuần của lớp Toán Olympic, Trần Đông Thanh và Chu Tuệ Mẫn mới có thể đến, hôm đó Vương Hồng Đậu và Diệp Vân Nhân cũng phải không có lớp ở cung thiếu nhi, còn phải tránh ngày leo núi của gia đình chị Tiểu Mai nữa.
Lâm Tiếu khoanh đầy hình tròn trên lịch, cuối cùng cũng tìm được ngày mà tất cả đều rảnh.
Cô mệt mỏi nằm dài trên sofa: “Mọi người bận rộn thật đấy.”
Sau khi chọn được ngày, Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu ra chợ để mua thịt và rau, còn có một đống xiên dùng để nướng thịt, sau đó qua nhà hàng xóm để mượn lò than để nướng thịt.
Dì Trương vừa nghe Lữ Tú Anh sang mượn lò nướng: “Nhanh đem nó đi đi, nhanh lên nhanh lên.”
“Cái lò này không dùng được gì nhưng Xuân Sinh và vợ nó cứ nhất quyết phải mua một cái. Nói gì mà muốn nướng ăn thịt nướng ở nhà, kết quả thì sao, từ lúc mua về cho đến tận bây giờ chỉ dùng được hai lần.” Dì Trương giơ hai ngón tay lên nói.
“Chị mau lấy đi dùng đi, dùng thêm một lần thì tiết kiệm được một lần.”
Lữ Tú Anh cười: “Được, tôi dùng xong sẽ mang trả lại cho chị.”
Dì Trương huơ tay nói: “Không cần vội, để ở nhà cũng chiếm chỗ, căn bản không ai dùng đến, cứ để bên nhà chị thêm vài ngày cũng được, không vội.”
Dì Trương phụ một tay giúp con trai mình và Lâm Dược Phi khiêng lò than sang sân nhà Lữ Tú Anh.
Vào tối trước khi Lâm Tiếu mời bạn bè đến chơi một ngày, Lữ Tú Anh đợi Lâm Tiếu sấy khô tóc rồi giục cô lên giường ngủ sớm.
Lữ Tú Anh đợi Lâm Tiếu ngủ rồi mới nhẹ nhàng xuống giường, ra phòng khách mở TV, điều chỉnh âm lượng nhỏ lại.
Xem xong một tập phim truyền hình thì về phòng ngủ, phát hiện mắt Lâm Tiếu vẫn đang mở thao láo.
Lâm Tiếu thấy mẹ bước vào phòng thì vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng Lữ Tú Anh đã thấy: “Tiếu Tiếu, sao con còn chưa ngủ?”
“Mẹ ơi đừng mắng con.” Lâm Tiếu chớp mắt.
Vốn Lữ Tú Anh hơi giận nhưng thấy bộ dạng dè dặt của Lâm Tiếu thì cơn giận lập tức biến mất như băng tuyết tan chảy: “Mẹ không mắng con.”
“Sao con vẫn chưa ngủ thế?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Tiếu trở người đối mặt với mẹ mình: “Mẹ ơi con không ngủ được.”
“Ngày mai bạn bè con đến nhà chơi nên con kích động đến mức ngủ không được đúng không?” Lữ Tú Anh nghĩ thôi cũng biết.
“Mẹ ngủ với con.” Lữ Tú Anh nằm trên giường, tắt đèn ngủ đi, vỗ nhẹ lên lưng Lâm Tiếu.
Điều hòa vừa tắt, cửa phòng ngủ đóng chặt nên vẫn còn rất mát, chiếc quạt treo trên trần nhà chạy với mức nhỏ nhất, từng cơn gió mát rượi lướt qua mặt Lâm Tiếu.
Dưới sự vỗ về của mẹ và làn gió mát lạnh, Lâm Tiếu mắt nhắm mắt mở, hơi thở dần trở nên đều đều.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Tiếu thức dậy, Lữ Tú Anh đang bận rộn trong nhà bếp.
Thịt dê, thịt bò, đùi gà,… Lữ Tú Anh đã thái xong hết, bỏ vào trong tủ lạnh.
Lâm Tiếu kinh ngạc nói: “Nhiều quá.”
Lữ Tú Anh: “Nhiều người ăn mà.”
Sau khi ăn cơm xong Lâm Tiếu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, sốt ruột đợi bạn bè đến.
Lúc ngủ trưa Lâm Tiếu nằm trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được.
“Con chỉ thiếu điều nhào lộn trên giường thôi đấy. Được rồi, không ngủ được thì ngồi dậy đi.” Lữ Tú Anh đánh vào mông Lâm Tiếu, Lâm Tiếu trượt thẳng từ trên giường xuống.
Ba giờ chiều, Diệp Văn Nhân là người đến đầu tiên, là mẹ của cô bé đưa đến.
Mẹ Diệp Văn Nhân cầm theo một túi kem, đưa cho Lữ Tú Anh: “Làm phiền nhà chị rồi.”
Lữ Tú Anh: “Phiền phức gì đâu chứ?”
Lúc mẹ Diệp Văn Nhân và Lữ Tú Anh đang nói “chuyện người lớn” thì tay hai cô bé Lâm Tiếu và Diệp Vân Nhân đã nắm chặt lấy nhau.
“Nhân Nhân, ở nhà Tiếu Tiếu nhớ nghe lời dì, tối mẹ sẽ đến đón con.” Mẹ Diệp Văn Nhân tạm biệt rồi rời đi, hai cô bé lên tiếng cùng lúc.
“Lâm Tiếu, nhà cậu đẹp thật đấy.”
“Diệp Văn Nhân, mẹ cậu đẹp thật đấy.”
Mẹ Diệp Văn Nhân vẫn chưa đi xa, cô nói lớn như thế đương nhiên có thể nghe thấy rất rõ, mẹ Diệp Văn Nhân cười.
Người thứ hai đến là Trần Đông Thanh, mẹ Trần Đông Thanh đưa cậu bé đến cũng mang theo một túi quà vặt.
Còn Vương Hồng Đậu thì được cha đưa đến, Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đều cho rằng Vương Hồng Đậu trông rất giống cha mình.
“Vương Hồng Đậu cậu trông giống cha cậu thật đó.” Thần thái cũng rất giống.
Nhưng Vương Hồng Đậu lại không cảm thấy như vậy, cô bé không thích nghe người khác nói như thế: “Vậy là do các cậu chưa gặp mẹ tớ đấy thôi, tớ trông giống mẹ hơn.”
Vương Hồng Đậu thấy mẹ trông rất đẹp, cha không đẹp bằng mẹ. Mỗi lần có người nói cô bé giống mẹ thì cô bé rất vui, nhưng lúc nói giống cha thì cô bé không vui nữa. Nhưng người nói cô bé giống cha lại nhiều hơn.