Chu Tuệ Mẫn được mẹ đưa đến, còn mang theo một con vịt chiên, hương thơm xộc thẳng vào mũi của mọi người.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu gặp được nhiều cha mẹ của bạn bè mình như vậy.
Cô cảm thấy bạn bè mình trông rất giống cha mẹ họ, thật sự quá thần kỳ.
Chị Tiểu Mai và chị Linh Linh là người đến cuối cùng, chị Linh Linh đến nhà chị Tiểu Mai trước rồi hai người mới cùng đến đây.
Lâm Tiếu giới thiệu mọi người cho nhau biết, nhưng thật ra không cần cho giới thiệu mọi người đều biết ai là ai.
“Tớ biết rồi, đây là Chu Tuệ Mẫn, cậu không cần giới thiệu.”
“Lúc nãy cậu đã gọi tên cậu ấy, cậu ấy là Vương Hồng Đậu.”
“Chị Tiểu Mai, khai giảng này chị bắt đầu học cấp hai rồi đúng không?”
Trần Đông Thanh ngồi trong phòng khách của nhà Lâm Tiếu, nhìn ngang nhìn dọc đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.
Trong số bạn bè Lâm Tiếu mời đến nhà chơi thì chỉ có một mình cậu bé là con trai.
Mình lại đến nhà của một cô gái cùng với một đám con gái khác.
Mặt Trần Đông Thanh lập tức ửng đỏ lên, chuyện này nhất định không được cho các bạn trong lớp biết, đặc biệt là đám Viên Kim Lai.
Nếu không cậu bé sẽ bị cười nhạo đến chết.
Trong nhà có nhiều khách nhỏ đến như vậy, Tiểu Hoàng bận đến phát hoảng.
Mỗi lần Lâm Tiếu mở cửa đón tiếp mấy người bạn nhỏ, Tiểu Hoàng liền chạy bịch bịch bịch tới cửa, đôi mắt đen nhánh long lanh nhìn chằm chằm xem trong tay của khách đến nhà có xách theo túi gì hay không.
Nhìn thấy mỗi vị khách vào nhà đều cầm theo một cái túi trong tay, Tiểu Hoàng không quậy không ồn, vẫy vẫy cái đuôi chào đón khách.
Người tới càng nhiều thì Tiểu Hoàng càng kích động, càng không ngừng chạy tới chạy lui trong phòng. Từ bên người này chạy đến bên người kia, từ bên người kia người về bên cạnh người này.
Chu Tuệ Mẫn: "Hóa ra chó con sẽ thật sự chạy tới chạy lui giữa hai người."
Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đều cười ha ha.
Những người khác không hiểu gì mà nhìn bọn họ, Vương Hồng Đậu hỏi: "Các cậu cười gì thế?"
Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đồng thanh nói: "Bởi vì có dạng đề Toán Olympic như vậy."
Lâm Tiếu không biết bản thân bị làm sao, hôm nay một chút việc nhỏ xíu đã có thể khiến cô cười không ngừng. Nhóm bạn nhỏ cũng vậy, trong phòng khách đều là tiếng cười của mọi người.
Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu đợi trong phòng nhỏ, đóng cửa phòng, để lại không gian bên ngoài cho Tiếu Tiếu và các bạn của cô.
Lý Vân Châu nghe thấy tiếng cười không ngừng nghỉ bên ngoài, tò mò nói: "Chúng nó làm gì mà cười vui vẻ như vậy?"
Lữ Tú Anh nghiêng tai nghe một lúc, rồi lắc đầu: "Không biết ạ."
Trong tất cả những vị khách nhỏ, Tiểu Hoàng nhiệt tình với Vương Hồng Đậu nhất, chủ động đi ngửi tay của Vương Hồng Đậu. Vương Hồng Đậu vừa hưng phấn vừa sợ sệt, đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc với chó con ở khoảng cách gần như vậy.
"Cái mũi của nó ẩm ướt quá!"
"Nó dùng lưỡi liếm tớ!"
Vương Hồng Đậu không dám nói chuyện lớn tiếng, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại không giấu được sự kích động bên trong.
Lâm Tiếu nói với Vương Hồng Đậu: "Nó đã nhận ra cậu rồi, cậu có thể đưa tay ra sờ nó."
Vương Hồng Đậu cẩn thận vươn tay, sờ lên lưng của Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng nằm rạp trên mặt đất ngoan ngoãn để Vương Hồng Đậu sờ.
Những người khác nhìn thấy đều lộ vẻ hâm mộ, Lâm Tiếu để cho mọi người đưa tay ra trước mặt Tiểu Hoàng theo thứ tự: "Giữ một chút khoảng cách, nó sẽ chủ động đến ngửi cậu đó."
Tiểu Hoàng lần lượt ngửi tay từng người, nhưng vẫn nhiệt tình với Vương Hồng Đậu nhất. Chỉ có Vương Hồng Đậu bị liếm lòng bàn tay, những người khác thì chỉ được ngửi một cái.
Diệp Văn Nhân: "Tại sao vậy? Tại sao nó lại thích Hồng Đậu nhất vậy?"
Lâm Tiếu cau mày suy nghĩ: "Bình thường Tiểu Hoàng thích nữ hơn nam, thích con nít hơn người lớn…"
"Nhưng chúng ta đều là trẻ con mà! Cũng đều là nữ sinh!"
"À, ngoại trừ Trần Đông Thanh."
"Tớ vẫn không hiểu, tại sao Tiểu Hoàng lại thích Vương Hồng Đậu nhất chứ?"
Đột nhiên, Lâm Tiếu nghĩ đến một nguyên nhân!
Hôm nay khi Vương Hồng Đậu đến nhà làm khách, đã xách đến một quả dưa hấu!
Trong tất cả bạn học, Vương Hồng Đậu xách cái túi lớn nhất vào nhà.
Ôi… Tiểu Hoàng vậy mà lại là con chó như thế…
Lâm Tiếu kêu Tiểu Hoàng đến, hung hăng xoa nhẹ trên đầu nó một cái.
Có điều vì mặt mũi của Tiểu Hoàng, Lâm Tiếu không vạch trần con chó hám lợi này trước mặt nhóm bạn nhỏ ngay trong nhà, giả vờ như mình cũng không biết tại sao Tiểu Hoàng lại thích Vương Hồng Đậu nhất.
Vương Hồng Đậu đắc ý nói: "Chắc chắn là bởi vì tớ rất được chó thích. Về nhà tớ sẽ nói ngay với mẹ!" Cô bé được chó yêu thích như thế, thì rất thích hợp nuôi chó con nha.
Lâm Tiếu ở trong trường học, trong khu tập thể và trong nhóm bạn nhỏ lớp Olympic Toán học, trước đó không quen biết, sau khi vây quanh chơi cùng Tiểu Hoàng một lúc, rất nhanh đã thân quen với nhau.