Thật ra Lâm Tiếu cũng không thích quy tắc có sẵn, cô rất thích tự đặt ra quy tắc mới, nhưng mà ván cờ cá ngựa vừa rồi vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Khó chịu hệt như khi mẹ nhìn thấy anh hai mặc quần bên ngoài ngồi trên giường vậy.
Mọi người cùng nhau làm, rất nhanh liền sắp xếp ngay ngắn những quân cờ cá ngựa còn lại.
Lâm Tiếu rủ mắt, ván cờ cá ngựa này đã không thể nào kết thúc theo cách mà cô muốn.
"Chúng ta chơi thêm một ván nữa đi!" Chị Tiểu Mai nói.
Chỉ có Trần Đông Thanh chú ý tới cảm xúc của Lâm Tiếu: "Hay là chúng ta chơi cái khác đi, tớ cũng mang đồ chơi thú vị đến này!"
Trần Đông Thanh mở cặp ra, lấy từ bên trong ra một thứ, giấu ở phía sau: "Lâm Tiếu, cậu đoán xem tớ mang theo cái gì?"
Vèo một cái, Trần Đông Thanh lấy đồ sau lưng ra, dùng hai tay nâng đến trước mặt Lâm Tiếu: "Xem này, khối rubik!"
Lực chú ý của Lâm Tiếu bị hình lập phương sáu mặt màu sắc khác nhau trong tay Trần Đông Thanh hấp dẫn: "Đây là cái gì"
"Cậu chưa từng chơi rubik ư?" Trần Đông Thanh nói: "Tớ dạy cho cậu, chơi cái này siêu vui!"
Trần Đông Thanh biểu diễn cho Lâm Tiếu xem: "Khối rubik có thể vặn sang các hướng khác nhau, bây giờ tớ xáo trộn khối rubik, xáo trộn, xáo trộn…"
Trần Đông Thanh vặn cạch cạch gần mười cái, sáu mặt vốn đang cùng màu của khối rubik, màu lập tức trở nên lộn xộn.
"Sau đó chúng ta phải xoay khối rubik, lần nữa xoay sáu mặt trở lại màu giống nhau." Trần Đông Thanh đưa khối rubik cho Lâm Tiếu: "Cậu thử xem."
Lâm Tiếu cầm lấy khối rubik, trục xoay của khối rubik không quá trơn tru, khi Lâm Tiếu vặn xoay có hơi phí sức.
Tay cô chỉ dùng sức, khớp nối biến thành màu trắng, cạch, cạch, cạch Lâm Tiếu vặn không nhanh, nhưng cũng không có một chút động tác thừa nào, vặn tám lần làm khối rubik trở lại như cũ.
"Oa —–" Diệp Văn Nhân và chị Tiểu Mai từng chơi khối rubik cùng kinh ngạc hét lên.
Những người khác chưa từng chơi rubik nên không biết Lâm Tiếu lợi hại thế nào, nhưng cũng dựa vào phản ứng của nhóm bạn nhỏ mà biết được vừa rồi Lâm Tiếu đã thể hiện một chuyện rất lợi hại.
Trần Đông Thanh chơi rubik đã được một khoảng thời gian rất dài, cậu bé là người sửng sốt nhất, trừng to mắt hỏi: "Sao cậu làm được?"
"Cậu nhớ tớ vặn như thế nào ư?"
Trần Đông Thanh hoài nghi quá trình Lâm Tiếu nhìn thấy, đã ghi nhớ trong đầu, sau đó xoay trở lại như cũ. Cậu bé biết trí nhớ của Lâm Tiếu lợi hại thế nào, rất nhẹ nhàng là có thể nhớ kỹ quá trình vặn khối rubik.
Trần Đông Thanh cầm khối rubik về, giấu ở sau lưng mình. Hai cánh tay để sau lưng, cạch cạch cạch cạch vặn lung tung một mạch. Ngay cả cậu bé cũng không thấy mình đã vặn như thế nào, Lâm Tiếu càng không thể nhìn thấy!
Lần này, Trần Đông Thanh vặn một hơi hơn mười cái, mới lấy khối rubik ra: "Cho cậu."
Khối rubik chuyển động trong tay Lâm Tiếu, nhìn hết sáu mặt một lần, nhìn chằm chằm khối rubik suy tư mười mấy giây, rồi bắt đầu xoay.
Cạch, cạch, cạch…
Tiếng Lâm Tiếu vặn khối rubik rất có tiết tấu.
Nhóm bạn nhỏ đều yên tĩnh hẳn, ngừng thở nhìn Lâm Tiếu vặn khối rubik.
Lâm Tiếu chỉ vặn mười lần, đã làm khối rubik trở lại như cũ, còn đưa cho Trần Đông Thanh.
Trần Đông Thanh nhìn sáu mặt cùng màu của khối rubik, mặt tràn đầy vẻ không thể tin được: "Sao có thể… tớ vặn lộn xộn hơn mười cái… sao cậu chỉ vặn mười lần là giải xong rồi?"
Mặc dù Lâm Tiếu không nhìn thấy Trần Đông Thanh vặn như thế nào, nhưng mà đáp án chỉ có một: "Trình tự cậu vặn hơn mười cái không phải là ngắn nhất."
Trần Đông Thanh cầm thật chặt khối rubik, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Lâm Tiếu: "Sao cậu làm được?"
Lâm Tiếu: "Nhìn khối rubik, suy nghĩ trong đầu."
Lâm Tiếu không thấy giải rubik có gì khó: "Không khác với cờ cá ngựa lắm!"
Trần Đông Thanh kinh ngạc nói: "Không khác với cờ cá ngựa lắm? Khối rubik và cờ cá ngựa sao có thể giống nhau được?"
Lâm Tiếu gật đầu: "Đúng là không khác nhau lắm mà."
"Cờ cá ngựa là lập kế hoạch đường đi cho quân cờ, đưa hết quân cờ đến phía đối diện."
"Vặn khối rubik là lập kế hoạch đường đi cho khối vuông nhỏ, đưa khối vuông nhỏ màu đỏ về nhà màu đỏ, đưa khối vuông nhỏ màu lam về nhà màu lam."
"Tất cả những khối vuông nhỏ đều trở lại nhà mình ở cùng với nhau, thì khối rubik sẽ trở lại như cũ."
Ánh mắt Trần Đông Thanh phức tạp, nếu như nói như vậy thì đúng là khối rubik và cờ cá ngựa có chỗ tương tự.
Nhưng mà cờ cá ngựa ở trên mặt phẳng, khối rubik là hình lập thể!
Cờ cá ngựa chỉ cầm quân cờ một màu trong tay, khối rubik thì có sáu màu phải trở lại như cũ!
Cờ cá ngựa cách một vị trí là có thể nhảy, khối rubik bị hạn chế bởi trục quay, chỉ có thể vặn đi ba hướng…
Nói tóm lại, khối rubik khó hơn cờ cá ngựa rất nhiều!
Ngoại trừ Lâm Tiếu, căn bản sẽ không có ai thấy khối rubik và cờ cá ngựa giống nhau!
Trong đầu Trần Đông Thanh hiện lên suy nghĩ như vậy, đột nhiên lại không xác định được, quay đầu hỏi nhóm bạn nhỏ bên cạnh: "Các cậu có thấy khối rubik và cờ cá ngựa giống nhau không?"
Nhóm bạn nhỏ đều lắc đầu, đầu mỗi người đều lắc giống như trống bỏi.
"Không giống!"
"Hoàn toàn không giống nhau!"