"Cũng không biết chúng nó chơi cái gì ở ngoài, cứ cười mãi không ngừng." Lữ Tú Anh có hơi lo lắng cho cổ họng của Lâm Tiếu.
"Lát nữa pha cho chúng nó một bình nước mật ong, mỗi đứa một ly để thấm giọng."
Thấy đã sắp đến giờ, Lữ Tú Anh muốn đến phòng bếp, đột nhiên nghe thấy trong phòng khách đã yên tĩnh lại.
Lữ Tú Anh mở cửa, nhìn thấy Lâm Tiếu cầm một khối rubik trong tay, nhóm bạn nhỏ tạo thành một vòng ở xung quanh cô, tất cả mọi người đều rất yên tĩnh.
"Sao các con không chơi nữa? Đều đứng hết ở đó làm gì?" Lữ Tú Anh thấy kỳ lạ nói.
Mọi người vừa xem xong hai lần quá trình Lâm Tiếu giải khối rubik, tất cả đều đắm chìm trong kinh ngạc, Lâm Tiếu thì cúi đầu xoay xoay khối rubik, nghe thấy giọng nói của Lữ Tú Anh thì mới lấy lại tinh thần.
"Cháu chào dì ạ." Trần Đông Thanh mở miệng đầu tiên, các bạn nhỏ khác cũng sôi nổi chào theo: "Cháu chào dì ạ…" "Cháu chào dì ạ!"
Lý Vân Châu đứng sau lưng Lữ Tú Anh, hai người định cùng đi vào phòng bếp. Sau khi bọn trẻ nhìn thấy Lý Vân Châu lại sôi nổi lên tiếng: "Cháu chào bà nội ạ!" "Cháu chào bà ngoại ạ!"
Mọi người mồm năm miệng mười ngừng chào, cuối cùng thống nhất thành chào bà ngoại.
Lý Vân Châu cười nói: "Ừ! Ừ! Các con ở trong phòng chơi vui nha, bà vào phòng bếp."
Lý Vân Châu và Lữ Tú Anh đều biết hai người ở đây thì bọn trẻ sẽ không được tự nhiên nên mới ở suốt trong phòng, bây giờ thì phải đi chuẩn bị bữa tối.
"Dì, bà ngoại, hai người phải đi nấu cơm ạ? Bọn con sẽ cùng hỗ trợ!" Trần Đông Thanh nói.
"Dạ dạ, bọn con có nhiều miệng ăn như vậy không thể để cho bà ngoại và dì làm hết được."
"Dì phân chia cho chúng con đi!"
Bị đám nhóc vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép như vậy vây quanh, nhìn chúng nó chen lấn tranh nhau đòi làm việc, Lữ Tú Anh và Lý Vân Châu đều cười đến mức hai mắt híp lại.
Sau khi Lý Vân Châu có tuổi lại càng thích con nít, trong lòng Lữ Tú Anh thì lại nghĩ mắt nhìn bạn của Lâm Tiếu rất tốt, nhóm bạn nhỏ bên cạnh đều có nhiều ưu điểm, đều là trẻ ngoan khiến cho người ta yêu quý.
Bọn trẻ nhiệt tình chân thành muốn hỗ trợ như vậy, Lữ Tú Anh không có cách nào từ chối: "Được, vậy trước tiên các con hãy rửa tay sạch sẽ rồi chúng ta cùng xiên thịt."
Mọi người xếp thành một hàng ở trước vòi nước, Lữ Tú Anh ở bên cạnh nhìn chúng nó rửa tay, bảo đảm bàn tay của mỗi đứa đều đã rửa sạch sẽ.
Trong phòng bếp quá nhỏ, Lữ Tú Anh bưng một thao thịt ra để lên bàn ăn ở phòng khách, lại chuyển mấy cái ghế tới, để mọi người ngồi trên ghế xiên thịt.
"Phải cẩn thận một chút, không được để que gỗ đối mặt với mình, cũng đừng chĩa vào mặt người khác."
"Đâm không được thì không cần phải cố đâm, để lại cho người lớn bọn dì xiên."
"Dạ!" Bọn trẻ cùng trả lời, vẻ mặt đều rất kích động, dường như đối với chúng nó xiên thịt là một trò chơi vô cùng thú vị.
"Chúng ta thi xem ai xiên nhanh hơn đi!" Vương Hồng Đậu đề nghị.
Lý Vân Châu vội vàng nói: "Không thể thi cái này, không cần nhanh, chậm rãi xiên là được. Các con nhất định phải cẩn thận đừng đâm lệch."
Que gỗ cũng không bén lắm, bạn bè Tiếu Tiếu mời đến nhà chơi đều là bé gái khá dịu dàng ngoan ngoãn. Đứa bé trai duy nhất à Trần Đông Thanh cũng xem như nhã nhặn ở trong nhóm nam sinh, khi chơi với bạn nam thỉnh thoảng cũng có một mặt tinh nghịch, bây giờ ở giữa một nhóm bạn nữ, lại còn đến nhà bạn học làm khách, biểu hiện của Trần Đông Thanh giống như một ông cụ non nho nhã lễ độ.
Lúc này Lữ Tú Anh mới yên tâm để bọn trẻ cùng nhau xiên thịt.
Vương Hồng Đậu tràn đầy tự tin hô hào muốn thi đấu, vừa cầm miếng thịt bò đầu tiên lên, đã lập tức ném trở về thao inox: "A!"
Lâm Tiếu hỏi: "Làm sao vậy?"
Vương Hồng Đậu vẫy vẫy tay: "Sao cầm vào thịt bò lại…" thấy ghê như vậy!
Lần đầy Vương Hồng Đậu sờ vào thịt bò sống, thịt bò sau khi làm nấu thì thơm ngào ngạt, lúc còn sống cầm lên đụng phải lớp dầu bóng mỡ trơn mượt, khiến toàn thân cô bé nổi da gà.
Vương Hồng Đậu không dám xiên thịt bò nữa, thay vào đó thì đi lấy miếng thịt ba chỉ bên cạnh, sau đó lại ném vào trong thao lần nữa, miếng thịt ba chỉ phiến chạm vào cũng rất ghê!
Nhóm bạn nhỏ ở bên cạnh vậy mà đều không có cảm giác này, Diệp Văn Nhân khó hiểu nhìn Vương Hồng Đậu: "Cậu làm gì vậy?"
Vương Hồng Đậu: "Tớ…"
Tớ không dám xiên…
Vương Hồng Đậu đỏ mặt, ngại nói thật.
Chu Tuệ Mẫn nhìn thấy dáng vẻ Vương Hồng Đậu là đoán được, khi còn bé lúc bà mới học nấu cơm, khi cắt thịt tươi cũng có chút sợ hãi cảm giác chạm vào thịt tươi, sau này thì cắt nhiều thành quen.