"Hai người bọn mẹ một người hai túi, một chuyến là được rồi."Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu ở bên cạnh nhảy nhảy: "Còn có con nữa nè, còn có con nữa nè!"
Lữ Tú Anh kêu cô đừng quấy rối: "Cái túi này quá lớn, con không xách nổi, con đi theo sát phía sau bọn mẹ."
Ký túc xá của Thẩm Vân ở lầu bốn. Dì quản lý ký túc xá ngồi dưới lầu kêu từng học sinh báo họ tên lớp, lật cuốn sổ trong tay, nói cho các cô biết mình được phân đến ký túc xá nào, số giường ngủ là bao nhiêu.
Đến Thẩm Vân, dì quản lý ký túc xá nói: "405, giường số 8."
Lữ Tú Anh nghe thấy giường số 8, liền vội vàng hỏi: "Một phòng ký túc xá có mấy người ở ạ?"
Dì quản lý ký túc xá: "Chỉ có tám người."
Lữ Tú Anh thở phào một hơi, tám người thì vẫn miễn cưỡng được, nếu như một phòng ký túc xá có mười người, mười hai người ở thì ở đây thật sự sẽ rất không thoải mái.
Dì quản lý ký túc xá nhìn thấy cái đuôi nhỏ Lâm Tiếu, nhíu mày một cái: "Tại sao còn mang theo con nhỏ nữa?"
Lữ Tú Anh tìm cớ: "Con nít ở nhà không ai trông."
Dì quản lý ký túc xá không nói thêm lời nào, phất tay để các cô lên lầu, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên dì nhìn thấy. Mấy năm trước lúc con của dì quản lý ký túc xá còn nhỏ, thấy con nhỏ không có ai trông, dì cũng thường xuyên đưa theo con nhỏ đến làm.
Bò lên lầu bốn, tìm phòng 405, Lữ Tú Anh vui mừng nói: "Là mặt đón nắng."
Phòng ký túc xá số lẻ đều là mặt đón nắng, ở đây chắc chắn thoải mái hơn mặt không đón nắng, mùa đông ấm áp hơn một chút, trong phòng cũng sáng sủa hơn.
Ký túc xá không lớn, miễn cưỡng chứa đủ bốn cái giường hai tầng và bốn cái bàn học.
Bên giường có dán số, giường số tám của Thẩm Vân là giường sát bên trong nhất. Trong lòng Lữ Tú Anh rất hài lòng, dù sao thì bản thân bà cũng thích giường trên, giường trên chỉ có bản thân mình ngủ, giường dưới trong túc xá thường xuyên có người ngồi, chuyện Lữ Tú Anh không thể chịu được nhất là người khác ngồi lên giường của bà.
"Ký túc xá của cháu như vậy cũng ổn." Lữ Tú Anh so sánh vật tham chiếu là ký túc xá của Lữ Văn Lệ, ký túc xá Thẩm Vân mới hơn, đồ cũng đều đầy đủ, ít nhất trong ngăn tủ không có kẽ hở.
Có điều nhất định phải quét dọn vệ sinh cho sạch sẽ một chút, chỉ cần là nơi Lữ Tú Anh bước đến, thì bà tuyệt đối sẽ vệ sinh không chừa lại góc chết.
Lữ Tú Anh xách thùng nước đi hứng nước, động tác nhanh nhẹn, Thẩm Vân vội vàng cướp việc làm với bà.
Rất nhanh, trong túc xá có bạn học thứ hai, thứ ba, thứ tư đến… có người tự đến, có người được người nhà đưa tới.
Có điều, ngoại trừ có "mẹ" còn mang theo một em gái nhỏ giống như Thẩm Vân thì trong ký túc xá không có người thứ hai.
Mọi người trong ký túc xá đều ngầm thừa nhận Lữ Tú Anh là mẹ của Thẩm Vân, Lâm Tiếu là em gái nhỏ của Thẩm Vân.
"Bé gái à, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Tại sao em lại tới ký túc xá của chị gái thế?"
Mọi người thấy Lâm Tiếu trông rất đáng yêu, nháo nhào mở lời với cô.
Bởi vì Thẩm Vân đưa theo em gái đến khiến cho người ta có ấn tượng rất sâu, lập tức trở thành người đầu tiên được mọi người trong túc xá nhớ kỹ.
Thẩm Vân nhìn thấy thái độ của các bạn học, lặng lẽ thở phào một hơi, cô ấy vốn lo rằng các bạn học sẽ cảm thấy cô ấy lớn tuổi, không chịu ở chung với cô ấy.
Tình huống hiện tại ít nhất cũng chứng minh rằng, tuổi của cô ấy không thể nhìn ra ngay lần đầu tiên, sau này tìm cơ hội rồi sẽ nói với các bạn học sau.
"Tiểu Vân, sau này mỗi chủ nhật đều đến. Đến nhà tắm rửa, cô dùng máy giặt giặt quần áo cho cháu." Lữ Tú Anh nói.
"Việc học của cháu quan trọng, đừng tốn quá nhiều thời gian để giặt quần áo, cứ mang hết đến giặt."
Thẩm Vân học trung học trọ ở trường, trước đó phòng ở cũng không cần phải thuê, cứ hai ngày sẽ đi trở lại.
Mấy cái bạn học nghe thấy lời Lữ Tú Anh, trên mặt đều hiện ra vẻ ngưỡng mộ.
"Thẩm Vân, mẹ cậu đối xử với cậu thật tốt!" Nữ sinh giường dưới nói với Thẩm Vân.
Thẩm Vân đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không phải mẹ tớ, là cô của tớ."
Vẻ mặt của bạn học lại càng kinh ngạc hơn: "Vậy mà không phải mẹ cậu…"
Chỉ là cô mà có thể làm đến mức này, vậy thì càng khó có được.
Ánh mắt bạn học nhìn về phía Thẩm Vân tràn đầy ghen tị, quan hệ họ hàng trong nhà Thẩm Vân thật là tốt.
"Vậy thì đây cũng không phải là em gái ruột của cậu?" Bạn học hỏi.
Thẩm Vân: "Ừm, không phải em gái ruột, nhưng mà còn thân hơn cả ruột thịt."
Có huyết thống không nhất định là người thân, không có huyết thống còn hơn hẳn người thân. Thẩm Vân không còn cảm thấy bản thân lẻ loi cô độc một mình trên thế giới nữa, cô ấy giống như một cây đại thụ, được cắm rễ vào trong đất.