"Mẹ ơi, trường trung học phổ thông của chị Tiểu Vân đẹp thật đấy." Sau khi đưa chị Tiểu Vân đi báo danh, dọc đường về nhà Lâm Tiếu cứ nhớ mãi về khu trường trung học phổ thông ban nãy.
Lâm Dược Phi nói: "Em cũng nhảy lớp giống Chu Tuệ Mẫn đi, có thể lên trung học phổ thông sớm hơn một chút."
Lâm Tiếu nói ngay lập tức: "Tụi em học tiểu học cũng được."
Lâm Dược Phi cười lắc đầu, xem ra ý định không nhảy lớp của Lâm Tiếu vẫn kiên quyết như trước.
"Mẹ ơi, sao chị Tiểu Vân lại đi báo danh nhập học sớm thế ạ? Không phải ngày báo danh trung học phổ thông là ba mươi mốt tháng tám ạ?" Còn đến nửa tháng nữa Lâm Tiếu mới báo danh nhập học được.
Lữ Tú Anh nói: "Trước khi khai giảng chị Tiểu Vân của con phải huấn luyện quân sự đã."
Lâm Tiếu không biết huấn luyện quân sự là gì, Lữ Tú Anh bèn giải thích: "Là đứng theo kiểu quân đội, đi đều đó. Không biết chị Tiểu Vân của con học huấn luyện quân sự ở trường hay đến căn cứ huấn luyện quân sự nữa."
Sau khi báo danh xong, Lữ Tú Anh đón Lâm Tiếu ở cổng trường, hai người theo thói quen rẽ vào cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân.
"Chị Tiểu Vân ơi." Lâm Tiếu vui vẻ gọi.
Lữ Tú Anh bất ngờ nhìn vào trong cửa hàng, bà không ngờ hôm nay Thẩm Vân lại ở trong cửa hàng, cứ nghĩ rằng Thẩm Vân còn đang đi quân sự cơ: "Tiểu Vân, cháu đi quân sự xong rồi sao lại không về nhà?"
Thẩm Vân cười để lộ ra chiếc răng nanh trắng tinh: "Hôm qua cháu vừa huấn luyện quân sự xong, hôm nay nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mai lại đi học. Nhân lúc hôm nay được nghỉ, cháu bèn đến cửa hàng một chuyến."
Lâm Tiếu chạy lạch bạch vào trong cửa hàng, đột nhiên dừng lại rồi la lớn: "Chị Tiểu Vân, sao chị lại đen giống em rồi?"
Lữ Tú Anh nhìn kỹ lại rồi lại hoảng hồn "Ôi trời, Tiểu Vân, sao cháu lại phơi nắng thành ra thế này?"
Thẩm Vân sờ mặt mình, thở dài: "Các bạn học sinh khác ai ai cũng phơi nắng thành như vậy đấy ạ."
Phải phơi cả ngày dưới cái nắng gắt của mùa hè, bảo sao không đen cho được.
Thẩm Vân cứ nghĩ da của cô ấy phơi nắng sẽ không bị đen đâu, trải qua đợt quân sự lần này mới biết được khi trước vẫn chưa phơi đủ. Hơn nữa cô còn nhận ra chuyện phơi không đen chưa hẳn là chuyện tốt. Trong ký túc xá của Thẩm Vân có một bạn nữ sinh phơi nắng mãi không đen, nhưng phơi tróc mất da trên cánh tay, da ở sau gáy cũng bị tróc mất, đỏ trắng cả lên, Thẩm Vân nhìn thôi là đã cảm thấy đau.
So ra thì cô có phơi đen một chút cũng không tính là gì cả.
Lữ Tú Anh an ủi Thẩm Vân: "Không sao đâu, qua một mùa đông là sẽ trắng lại thôi."
"Hôm nay cháu được nghỉ, Tiểu Phi có biết không?" Lữ Tú Anh hỏi thay con mình, nếu Tiểu Phi không biết thì bà sẽ chạy về nhà nói với Tiểu Phi. Lần này Thẩm Vân phải đi học nên số lần hai người gặp mặt cũng ít đi, nếu hôm nay không gặp thì phải đợi chủ nhật tuần sau.
Thẩm Vân hơi ngượng ngùng dạ một tiếng: "Anh ấy biết ạ." Lâm Dược Phi và cô đã nói với nhau rồi, đợi đến buổi chiều sau khi anh làm việc xong thì sẽ đến tìm cô.
Hôm nay là ngày báo danh khai giảng, trong cửa hàng văn phòng phẩm buôn bán rất đắt khách, nhưng mà Thẩm Vân chỉ cần thỉnh thoảng giúp một tay thôi, hai nhân viên mới của cửa hàng vừa được tuyển dụng làm việc rất nhanh nhẹn, đồng thời tiếp đón nhiều khách như vậy mà tay chân cũng không hề luống cuống.
Lữ Tú Anh nhìn một lát rồi khen: "Cháu tuyển hai người này cũng được đấy."
Mỗi lần đến cửa hàng của chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu cũng về với hai bàn tay trắng, lần này lại thu hoạch được một cuốn sổ rất đẹp và một cái túi bút.
Bây giờ hộp bút hai tầng đã không còn là mốt nữa rồi, các bạn học sinh bây giờ đều bắt đầu dùng túi bút. Tất cả mọi người đều cảm thấy hộp bút bây giờ chỉ có mấy học sinh tiểu học cấp dưới mới dùng thôi, người lớn phải dùng túi bút cơ.
Vừa bước vào trong cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân là đã thấy có rất nhiều túi bút với vô số kiểu dáng, kiểu trơn, kiểu caro càng đẹp hơn cả mấy cái khác trong cửa hàng, hôm nay buôn bán rất khá khẩm.
Lâm Tiếu thay hộp bút thành túi bút theo các bạn học, sau đó nhận ra túi bút cũng có ích.