Lúc trước khi đang học không cẩn thận lỡ va rớt hộp bút trên bàn xuống đất, vang lên tiếng lạch cạch, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía mình. Túi bút rơi xuống đất thì chỉ có tiếng nhẹ phớt, sẽ không làm cho người khác bị giật mình.
Lữ Tú Anh đưa Lâm Tiếu về nhà, bà nói: "Hôm nay không cần chờ anh của con, tối nay mẹ con mình ăn gì nhỉ?"
Lâm Tiếu: "Ăn mì lạnh ạ."
Lữ Tú Anh: "Suốt ngày cứ ăn mì, con không ngán à?"
Bà ngoại của Lâm Tiếu vừa mới về quê, sắp đến mùa thu hoạch rồi, tuy rằng bà ngoại Lâm Tiếu không cần phải ra đồng làm việc nhưng phải ở nhà lo cơm nước trong mùa thu hoạch.
Trước khi bà ngoại Lâm Tiếu về quê thì cứ liên tục làm vài bữa mì om cho Lâm Tiếu, Lâm Tiếu ăn một bữa lại muốn ăn thêm một bữa nữa. Lữ Tú Anh cứ ăn vậy suốt cũng hơi ngán, thế nhưng Lâm Tiếu lại chẳng ngán chút nào.
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ngán ạ, mì lạnh với mì om khác nhau mà."
Lữ Tú Anh nghe Lâm Tiếu nói như thế, cảm thấy lâu rồi chưa ăn mì lạnh nên cũng hơi thèm: "Đi, vậy thì ăn mì lạnh."
Mì lạnh là tiện nhất rồi, Lữ Tú Anh có thể nấu muộn một chút: "Lấy sách mới của con ra đi, mẹ con mình bọc sách trước đã."
Lâm Tiếu lấy một chồng sách mới ra, đặt gọn gàng ngăn nắp trên bàn cơm, Lữ Tú Anh lấy tờ lịch treo tường ép dưới giường ra.
"Giấy bọc sách trong cửa hàng chị Tiểu Vân của con bán cũng được nhiều." Lữ Tú Anh nói chuyện phiếm với Lâm Tiếu: "Con có thấy không?"
Lâm Tiếu gật đầu, cô thấy rồi, những tờ giấy bọc sách với muôn sắc màu và đủ loại hoa văn xếp thành một hàng trên giá, thế nhưng cô vẫn thích màu trắng của giấy lịch treo tường cơ.
Lữ Tú Anh bùi ngùi vậy mà bây giờ có rất nhiều người bằng lòng chi tiền để mua giấy bọc sách cho con, trong nhà ai mà lại không có lịch treo tường cũ kỹ không mất tiền cơ chứ, trước kia còn dùng báo để bọc sách nữa.
Bây giờ mọi người ngày càng trở nên giàu có.
Mỗi lần Lâm Tiếu có sách mới thì cô đều có cảm giác mới mẻ, Lữ Tú Anh nhìn thấy Lâm Tiếu mở trang sách ào ào rồi hít hơi thật sâu, cảm nhận mùi mực in từ trang sách.
"Mẹ ơi, nhiều sách mới quá đi, con thích lắm." Lâm Tiếu vội vàng mở sách mới ra, mỗi cuốn sách mới đều đọc một lần.
Hai ngày khai giảng đầu tiên, sau giờ học Lâm Tiếu đều ngắm sách mới, thay giấy báo trong nhà vệ sinh thành sách mới cả.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu lại ở trong nhà vệ sinh mãi không ra bèn gọi: "Tiếu Tiếu, nhanh ra nào, ra ngồi trên sô pha mà đọc."
Lâm Tiếu: "Dạ."
Hôm nay Lâm Dược Phi về nhà sớm, anh đang ngồi trên sô pha lật báo, thấy Lâm Tiếu cầm cuốn sách có bìa trắng ra thì cười nói: "Sao nào? Sách vừa mới phát là đã vào nhà vệ sinh trước để nó bám mùi rồi à?"
Lâm Tiếu tức giận trừng mắt nhìn anh trai: "Sách mới không bị bám mùi thối đâu, nhà vệ sinh chẳng thối chút nào, nhà vệ sinh thơm lắm."
Mỗi ngày mẹ đều dọn dẹp nhà vệ sinh rất sạch sẽ, trong nhà vệ sinh không hề có mùi thối, xà phòng được đặt trong hộp tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Sau khi Lữ Tú Anh nấu cơm xong thì Lâm Dược Phi bước vào nhà bếp xới cơm lấy đũa.
Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu ăn cơm: "Tiếu Tiếu, ăn cơm nào."
Lâm Tiếu không trả lời.
Lữ Tú Anh cao giọng: "Tiếu Tiếu, ăn cơm."
"Dạ."Lâm Tiếu trả lời nhưng vẫn ngồi trên sô pha không hề động đậy, cũng chẳng hề buông sách ra.
Đến khi Lữ Tú Anh bước đến thì Lâm Tiếu mới vội vàng khép sách lại, lạch bạch lạch bạch chạy đến trước bàn ăn, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lữ Tú Anh liếc Lâm Tiếu một cái, may là bây giờ tâm trạng của bà đang tốt, nếu là trước kia thì chắc chắn đã nghiêm khắc mắng một trận rồi.
Lâm Dược Phi thấy kỳ quái bèn hỏi: "Sách giáo khoa có đẹp gì đâu chứ?"
Lâm Tiếu say mê đọc truyện tranh, tạp chí, sách ngoại khóa thì không nói, sao hai ngày nay cũng mê sách giáo khoa mất rồi.
Lâm Tiếu: "Sách giáo khoa đọc hay lắm đó."