Lâm Tiếu cảm thấy gánh nặng trên đôi vai mình nhẹ đi.
“Công ty của anh tớ được dọn đến chỗ mới rồi, bây giờ công ty có riêng một tầng lớn thế này này.” Lâm Tiếu kể chuyện khiến cô kinh ngạc cho đám bạn mình nghe.”
Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân đều rất vui mừng, chị Tiểu Mai và chị Linh Linh nghe kể xong cũng đi theo Lâm Tiếu để được nghe chi tiết.
Trí nhớ của Lâm Tiếu của rất tốt, từng ngóc ngách trong phòng làm việc của anh như một bức hình nằm trong đầu cô, chị Tiểu Mai và chị Linh Linh hỏi gì Lâm Tiếu cũng nói ra được.
Tin công ty Lâm Dược Phi mở rộng nhanh chóng lan rộng ra khắp khu tập thể.
Hai ngày sau, hàng xóm trong khu tập thể chị Trương gặp Lữ Tú Anh, đột nhiên lại trở nên vô cùng nhiệt tình mời Lữ Tú Anh ăn cơm.
“Tú Anh, bên đường Hồng Tinh mới mở một quán bánh chẻo ăn ngon lắm. Chúng ta qua đó ăn một bữa đi.”
Lữ Tú Anh hơi ngạc nhiên về sự nhiệt tình của chị Trường, mặc dù bà và chị Trương là hàng xóm quen biết nhau nhiều năm nhưng quan hệ lại không hề thân thiết đến mức đó, chẳng qua chỉ là mối quan hệ gặp mặt rồi nói vài câu thôi.
Lữ Tú Anh từ chối: “Bỏ đi, ăn bánh chẻo thì cần gì ra quán ăn chứ, ở nhà tự gói là ngon nhất.”
Nhưng chị Trương lại kéo lấy tay Lữ Tú Anh không buông: “Không giống, bánh chẻo tự gói làm sao có thể so được với ngoài quán chứ, tôi nói chị biết nhé đầu bếp của quán ăn này là đầu bếp của quán ăn quốc doanh lớn ra mở tiệm riêng đấy, bánh chẻo làm ra thơm vô vùng.”
“Tôi muốn tìm người đến đó ăn từ lâu rồi, bây giờ chị có tiền có thời gian, buổi trưa Tiểu Phi và Tiếu Tiếu cũng không ở nhà ăn cơm, đúng lúc chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi.”
Chị Trương vô cùng nhiệt tình, khéo léo dụ dỗ, cuối cùng Lữ Tú Anh không thể không hẹn ngày mai sẽ đi ăn bánh chẻo với bà ta.
Tối đó Lâm Dược Phi về nhà, Lữ Tú Anh kể lại câu chuyện kỳ lạ này: “Con nói thử xem dì Trương bị làm sao vậy, cứ nhất quyết kéo mẹ đi ăn bánh chẻo.”
Lâm Dược Phi: “Bà ấy không tìm được người khác, cảm thấy mẹ là người thích hợp đi ăn cùng thôi.” Như những gì bà ấy nói, bây giờ Lữ Tú Anh có tiền có thời gian, đúng thật là một người bạn thích hợp đi ăn cùng.
Lâm Dược Phi thấy như vậy cũng rất tốt, công việc của anh bận rộn còn em gái thì đang đi học, nếu như mẹ quen biết thêm vài người bạn để ngày nào cũng có thể đi ăn dạo phố cùng nhau thì có lẽ rất vui vẻ.
Tối hôm sau, Lâm Dược Phi về nhà, cố ý hỏi một câu: “Mẹ, hôm nay mẹ đi ăn bánh chẻo với dì Trương có ngon không?”
Lâm Tiếu đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu với anh trai: “Suỵt.”
Từ lúc về nhà đến giờ mẹ luôn tức giận, anh trai đúng là hết chuyện để nói mà.
Lữ Tú Anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật không ngờ dì Trương lại là người như thế, sau này mẹ sẽ không ra ngoài với bà ta nữa.”
Lâm Dược Phi không hiểu chỉ ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà có gì phải tức giận chứ: “Dì Trương không chịu bỏ tiền, để mẹ mời sao? Dù gì bánh chẻo cũng không đắt, mời thì mời thôi.”
Lữ Tú Anh: “Dì Trương đó còn đưa theo một ông lão đến nữa.”
Là một ông lão góa vợ, dì Trương không nói câu nào đã đưa thẳng người ta đến.
Lữ Tú Anh không hiểu gì sất, nghĩ bụng đây cũng không phải là chồng của dì Trương, sau khi ông lão đó ngồi xuống đối diện Lữ Tú Anh thì lên tiếng.
“Nghe nói sự nghiệp của con trai bà phát triển rất tốt, bây giờ đã mở công ty riêng làm chủ.”
“Tôi cũng có con trai, còn lớn con trai bà vài tuổi nữa, thay đổi công việc tận mấy lần nhưng vẫn không hài lòng.”
“Khi chúng ta về sống chung thì bà phải giúp tôi giải quyết công việc của con trai tôi.”
“Nó rất có năng lực, cho nó đến công ty con bà giúp đỡ là được.”
Lữ Tú Anh kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện và dì Trương ngồi bên cạnh, cái gì gọi là “khi chúng ta về sống chung” cái gì gọi là “phải giải quyết công việc của con trai ông ta giúp.”
Bánh chẻo vẫn chưa dọn lên, Lữ Tú Anh đã tức đến mức lật đổ cả chén giấm.