Trong đây còn rất nhiều người lạ mặt mà Lâm Tiếu chưa gặp qua bao giờ, họ đều là nhân viên trong công ty anh hai, mọi người đều bận rộn khuân vác đồ đạc.
“Ông chủ, số cây cảnh anh bảo mua đã được giao đến rồi, nên đặt ở đâu đây?” Một thanh niên trẻ tuổi hỏi.
Lâm Dược Phi nói: “Hoa lan để trong phòng làm việc, một phòng như vậy để hai chậu. Cây phát tài và cây quất để ở hành lang, hai cây lớn nhất đặt ở trước cầu thang.”
“Vâng.” Thanh niên ấy lập tức làm theo những gì Lâm Dược Phi dặn dò.
Lữ Tú Anh cũng rất kinh ngạc, cô không ngờ công ty của Lâm Dược Phi đã mở rộng đến mức như này. Thấy Lâm Dược Phi thuê cả tầng để làm công ty còn khiến Lữ Tú Anh bị sốc hơn khi biết Lâm Dược Phi nhận được công trình nào, kiếm được bao nhiêu tiền.
Đặc biệt là khi thấy Lâm Dược Phi sắp xếp công ty đâu ra đó, còn nghĩ đến việc mua cây xanh.
Điều khiến Lâm Tiếu ngạc nhiên nhất là các phòng làm việc khác đều có rất nhiều người nhưng anh trai mình lại có riêng một phòng làm việc rộng rãi.
“Anh hai, anh là ông chủ thật sao?” Lâm Tiếu hỏi.
Lữ Tú Anh vỗ lên đầu Lâm Tiếu: “Nói lung tung gì thế?”
Lâm Tiếu đứng trong phòng làm việc của anh mình, cả căn phòng lớn như thế nhưng chỉ có một chiếc bàn làm việc bằng gỗ lớn, ghế cũng là loại mà các ông chủ hay ngồi, trông rất thoải mái.
Lâm Tiếu nhảy lên ghế của anh trai, dựa người ra phía sau, lớp da của ghế rất đàn hồi, Lâm Tiếu cảm thấy lưng của mình như được một đôi tay nâng lấy, rất thoải mái.
“Thoải mái thật đấy.” Lâm Tiếu ngồi trên ghế làm việc của anh, bắt chéo hai chân lại.
Lữ Tú Anh đưa tay vỗ lên đùi Lâm Tiếu: “Bỏ chân xuống, bắt chéo chân sẽ khiến một chân dài một chân ngắn đấy.”
Lâm Tiếu bị dọa một phen, vội vàng bỏ hai chân xuống.
Lữ Tú Anh đi dạo một vòng phòng làm việc của Lâm Dược Phi, phòng làm việc của anh được bài trí rất có phong cách, bàn ghế làm việc lớn, góc tường đặt một cây phát tài, trên tường treo tranh thủy mặc.
Nhưng cũng có chỗ khiến Lữ Tú Anh không hài lòng: “Phòng làm việc lớn như thế, sao con không đặt một chiếc giường vào, để trưa có mệt mỏi thì cũng có thể ngủ một giấc.”
Lâm Dược Phi gật đầu: “Được, vậy vài ngày nữa để con đặt một chiếc giường sofa ở đây.”
Giữa giường sofa và phòng làm việc đặt một tấm bình phong ngăn lại.
“Mẹ ơi, mẹ, mẹ qua đây ngồi lên chiếc ghế này thử đi, thoải mái lắm đấy.” Lâm Tiếu không chờ được nữa, muốn chia sẻ với mẹ.
Lâm Tiếu đứng lên, Lữ Tú Anh ngồi xuống: “Đúng là thoải mái thật.”
“Ấy, con đặt hình chụp lên bàn rồi sao?’
Trên bàn làm việc đặt một lớp kính thủy tinh trong suốt rất dày, dưới lớp kính là một bức hình chụp chung của gia đình họ, tấm còn lại là hình chụp chung của Lâm Dược Phi và Thẩm Vân.
Lâm Tiếu nhào qua đó xem, bức hình chụp của gia đình ba người thì cô có thấy qua, trong quyển album ở nhà cũng có một tấm nhưng hình chụp chung của anh và chị Tiểu Vân được chụp khi nào thế.
“Anh, anh đến tiệm chụp hình mà không đưa em theo.”
Lữ Tú Anh phụt cười: “Mẹ đưa con đi.”
Công ty mới của anh đúng là sang trọng, lúc Lâm Tiếu xuống cầu thang thì gặp một dì đang lên lầu, sau khi thấy anh hai thì lên tiếng chào: “Ông chủ Lâm.”
Sau khi xuống đến dưới, Lữ Tú Anh tò mò hỏi: “Người lúc nãy cũng là nhân viên mới của công ty con sao?”
Lâm Dược Phi lắc đầu: “Cũng không hẳn là vậy, người đó là kế toán, mỗi tháng đến để làm sổ sách.”
Kế toán có thể cùng lúc làm sổ sách của nhiều công ty, hiện tại công ty của Lâm Dược Phi vẫn chưa tuyển được kế toán riêng cho công ty, tạm thời cũng không cần cho lắm.
Lữ Tú Anh gật đầu: “Rất tốt, rất tốt.”
Công ty mới của Lâm Dược Phi đã vượt ra khỏi dự đoán ban đầu của Lữ Tú Anh, càng khiến Lâm Tiếu ngạc nhiên hơn.
Anh đã trở thành ông chủ của một công ty thật rồi, vậy có phải là sau này không cần cô nuôi nữa không?