Điều kiện kinh tế trong nhà trước kia không khác gì nhà của những người khác trong khu tập thể, căn bản không cần phải chú ý đến phương diện này, nhưng sau khi trải qua chuyện lần này, Lữ Tú Anh cảm thấy mình phải căn dặn vài điều với Lâm Tiếu.
"Ví dụ như anh hai của con mang bao nhiêu tiền về nhà, bình thường nhà chúng ta tiêu bao nhiêu tiền, tiết kiệm được bao nhiêu tiền."
Lữ Tú Anh biết Lâm Tiếu rất tinh ý, có rất nhiều chuyện căn bản không thể giấu được con bé: "Những chuyện mà con biết được thì không được nói cho người ngoài biết."
Lâm Tiếu hiểu rõ mình không thể nói cho người ngoài biết nhà mình có bao nhiêu tiền, cô lập tức nói: "Con chưa có đi kể với ai hết."
Lữ Tú Anh sờ đầu Lâm Tiếu, bà gật đầu rồi nói: "Ừ, mẹ biết rồi."
"Nếu sau này công ty của anh hai con phát triển lớn hơn thì con cũng không được kể ra ngoài."
Lâm Tiếu khó hiểu cau mày, Lữ Tú Anh giải thích với cô: "Bình thường công ty nhỏ kiếm được ít tiền, công ty lớn kiếm được nhiều tiền, nếu con nói công ty của anh trai rất lớn thì người khác nghe vào sẽ nghĩ anh của con kiếm được nhiều tiền và nhà mình rất giàu."
"Để những người có ý đồ xấu biết nhà chúng ta có tiền thì sẽ rất phiền phức."
Lâm Tiếu đã hiểu: "Giống như hôm nay dì Trương dẫn ông lão kia tới ăn cơm với mẹ."
Thì ra trong nhà có tiền sẽ không chỉ xảy ra trộm cắp, dù Tiểu Hoàng có sủa gâu gâu để dọa bọn ăn trộm thì cũng không thể bảo vệ được cả nhà bọn họ.
Lâm Tiếu ngã xuống ghế sô pha: "Có tiền thật phiền phức."
Lâm Dược Phi nghe giọng của Lữ Tú Anh đã bình thường trở lại, anh liền cầm ly nước đi tới, vừa nghe thấy lời nói đầy trẻ con của Lâm Tiếu liền cười nói: "Vậy em thích có tiền hay là không có tiền?"
Lâm Tiếu không chút do dự: "Đương nhiên là có tiền rồi ạ."
"Vậy thì được, so với những lợi ích mà tiền mang lại thì anh có thể chịu được những phiền phức này."
Mẹ tức giận còn anh hai thì cười, Lâm Tiếu vô tội bỗng trở thành người duy nhất trong nhà được truyền thụ kiến thức. Mẹ và anh trai cùng nhau đưa ra ví dụ về những gì trong nhà không thể nói với người ngoài.
Lâm Tiếu nửa hiểu nửa không, hai người phải dạy cô cả nửa ngày mới xong.
Cuối cùng, Lâm Dược Phi mất kiên nhẫn, anh chốt lại: "Nếu em không biết mình có thể nói về chuyện đó được hay không thì trước hết là đừng nói gì cả sau đó chạy về nhà hỏi người lớn."
Lâm Tiếu gật đầu thể hiện mình đã biết.
Đột nhiên, Lâm Dược Phi lại hỏi thêm một câu: "Những chuyện này không được nói với người ngoài, vậy em có biết người ngoài là những ai không?"
Lâm Tiếu không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, cô dĩ nhiên biết thế nào người ngoài rồi.
"Thế cậu mợ là người ngoài sao?"
"Chị họ Văn Lệ và bà ngoại cũng vậy luôn đúng không?"
Lâm Dược Phi đặt ra vấn đề liên tiếp khiến cho Lâm Tiếu lập tức bối rối.
Cậu mợ không tính là người ngoài, họ là người thân trong nhà cơ mà.
"Bà ngoại không phải là người ngoài." Lâm Tiếu khẳng định.
Lâm Dược Phi mở miệng muốn nói cái gì đó, Lữ Tú Anh lập tức chặn họng anh lại: "Em gái con vẫn còn nhỏ mà con lại đi dạy con bé những thứ này, con định dạy con bé đến ngốc luôn à?"
Cuối cùng, Lữ Tú Anh đứng ra giải quyết vấn đề này: "Cả nhà mợ của con đều là người ngoài, bà ngoại thì không nhưng chuyện liên quan đến tiền bạc thì con cũng không được tùy tiện nói cho bà ngoại biết."
Lữ Tú Anh giải thích cho Lâm Tiếu nghe: "Mẹ cũng có bí mật nhỏ không muốn nói cho bà biết cho nên trước khi con nói bí mật nhỏ của mẹ ra thì phải hỏi ý của mẹ trước."
Nghe bà nói vậy, Lâm Tiếu lập tức hiểu ra, cô gật đầu thật mạnh.
"Hóa ra là mẹ cũng giống con, cũng có bí mật nhỏ không muốn bị bà ngoại phát hiện."
Lâm Tiếu vừa nói xong sau đó lập tức che miệng lại dưới ánh mắt của bà.
Lữ Tú Anh cười: "Con có bí mật gì đang giấu mẹ sao?"
Lâm Tiếu vội vàng chối: "Không có ạ."
Lữ Tú Anh nhìn phản ứng của cô liền biết rõ chắc chắn là có, chẳng qua là bà không muốn vạch trần cô mà thôi.
Mấy ngày sau, Lâm Tiếu lỡ miệng khai ra: "Mẹ ơi, cuối cùng hôm nay thầy Đào cũng chịu trả rubik lại cho con rồi."
"Thầy Đào còn hỏi con cách chơi rubik nữa đấy."
"Thầy Đào còn nói rằng con chơi rubik giỏi hơn thầy nhiều."
Lữ Tú Anh nhất thời hiểu rõ, hóa ra mấy ngày trước Lâm Tiếu chơi rubik trong giờ học nên bị thầy Đào tịch thu.