Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 461 - Chương 461.

Chương 461. - Chương 461. -

Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh là hai người dẫn đầu lớp, sau đó rubik nhanh chóng trở nên phổ biến ở trong lớp, hầu như ai cũng có một cái.

Mỗi giờ ra chơi, tiếng lách cách của rubik lại vang lên ở trong lớp.

Các học sinh so với nhau xem ai chơi rubik giỏi hơn, dù chỉ xoay được một mặt cho cùng màu thì trình độ ở trong lớp đã là không tệ, đáng để cầm rubik khoe với các bạn cùng lớp. Có một lần Viên Kim Lai xoay được hai mặt cùng màu, cậu bé đã khoe với các bạn cả ngày.

Tất nhiên cả lớp chỉ có một mình Lâm Tiếu chơi rubik giỏi như vậy.

Ban đầu các bạn học không tin cô có thể xoay được sáu mặt của cục rubik, nhưng mà sau khi nhìn thấy tận mắt vài lần thì không thể không tin.

Có rất nhiều người muốn Lâm Tiếu dạy cho mình chơi rubik, Lâm Tiếu dạy, nhưng mà các học sinh đều nói không hiểu, không chịu học theo Lâm Tiếu nữa.

Lâm Tiếu rầu rĩ không vui, về nhà hỏi mẹ: "Mẹ ơi, có phải sau này con lớn lên sẽ không thể làm cô giáo không?"

Tại sao cô dạy cái gì, tất cả các bạn đều không hiểu chứ.

Lâm Dược Phi nghe em gái hỏi vậy thì lập tức nói: "Ai bảo thế, nếu em muốn làm cô giáo, chắc chắn có thể trở thành một cô giáo tốt nhất."

Lâm Tiếu nhìn anh trai một cách kỳ quái, ấy vậy mà hôm nay anh trai lại khen cô, thật kỳ lạ.

Lâm Tiếu không tin tưởng lời nói của anh trai cho lắm, bởi vì cô không thể dạy tốt những "học sinh" ở xung quanh mình, những học sinh đi theo cô học cách chơi rubik lần lượt bỏ cuộc, chỉ có Trần Đông Thanh là kiên trì đến cùng, vẫn đi theo Lâm Tiếu học, nhưng mà Lâm Tiếu cũng không dạy cho cậu bé được gì.

Giờ ra chơi, Lâm Tiếu và Trần Đông Thanh đều cầm một cái rubik ở trong tay, rubik của hai người giống nhau như đúc.

Lâm Tiếu xoay một cái, Trần Đông Thanh xoay theo một cái.

Lâm Tiếu dừng lại, hỏi Trần Đông Thanh: "Vậy tiếp theo phải xoay như thế nào?"

Trần Đông Thanh do dự vài giây, rồi xoay về một phía.

Lâm Tiếu lắc đầu: "Không phải như vậy, sao cậu lại xoay như thế chứ. Không được vội vàng xoay một mặt cho cùng màu, chỉ cần cuối cùng xoay cả sáu mặt thành cùng màu là được."

Lâm Tiếu liên tục sửa chữa thói quen của Trần Đông Thanh, Trần Đông Thanh giống với các bạn cùng lớp khác, lúc chơi rubik luôn muốn trước hết làm được một mặt cùng màu, sau đó là hai mặt, ba mặt.

"Không phải thế." Lâm Tiếu nhăn mày lại: "Chẳng phải hôm qua tớ đã dạy cậu khi rơi vào tình huống như này thì nên xoay thế nào rồi sao?"

Giọng điệu của Lâm Tiếu hơi sốt ruột, Trần Đông Thanh sợ tới mức rụt cổ lại một chút, tội nghiệp mà nhìn Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu bắt tay vào làm mẫu giúp Trần Đông Thanh: "Phải làm như này, như này, đấy thấy chưa, không phải xoay xong rồi sao?"

"Rubik có quy luật, hôm qua tớ đã dạy cậu quy luật rồi, không phải lúc nãy có thể dùng à?"

Trần Đông Thanh nhỏ giọng nói: "Tớ quên mất rồi."

Lâm Tiếu thở dài: "Cậu không nhớ được vào đầu, hay là dùng bút ghi vào đi. Trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn đâu."

Đây là câu cửa miệng của thầy Đào, thầy Đào khuyến khích mọi người đi học đều nhớ chép bài. Lâm Tiếu nói lại y chang, ngay cả giọng điệu cũng giống nhau như đúc.

Trần Đông Thanh trừng mắt: "Ghi chép bằng cách nào?"

Lâm Tiếu: "Cậu dùng bút màu nước vẽ khối rubik, mỗi một bước nên xoay như thế nào đều vẽ lại."

Vương Hồng Đậu đi đến gần nói: "Giống như bí tịch võ công ở trong tiểu thuyết võ hiệp hả?"

Vẻ mặt của Trần Đông Thanh rất phức tạp: "Ý cậu là giống mấy bức vẽ của Viên Kim Lai hả?"

Gần đây Viên Kim Lai đang vẽ một loạt hình người que ở trong cuốn "bí tịch võ công tự nghĩ ra". Trong tay người đó cầm "bảo kiếm", bày ra đủ loại tư thế. Sau đó cậu bé xem cuốn "bí tịch võ công" mà mình vẽ ra như bảo bối, đem khoe với từng bạn ở trong lớp.

Trần Đông Thanh cũng từng thấy một lần, cậu bé nhìn đầu của Viên Kim Lai bằng ánh mắt ngờ vực.

Đương nhiên vẽ lại trình tự xoay rubik không giống như vẽ "bí tịch võ công", nếu Lâm Tiếu đã nói như vậy, Trần Đông Thanh cũng bằng lòng thử một chút.

Nhưng mà những trình tự xoay Lâm Tiếu đã dạy cậu bé, Trần Đông Thanh chỉ nhớ rõ hai cái đầu tiên, những phần còn lại thì không nhớ được nữa, càng không thể nào vẽ ra vở.

Nhận trúng một học sinh đần độn, Lâm Tiếu cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể tự vẽ lại trình tự xoay rubik lên trên vở giúp Trần Đông Thanh.

Mấy cây bút màu nước được dùng luân phiên, vẽ những ô vuông của rubik lên vở thành các màu sắc khác nhau, vẽ từng bước đến hết giờ ra chơi nhưng vẫn chưa hoàn thành, Lâm Tiếu tiếp tục lén vẽ trong giờ học.

Bình Luận (0)
Comment