"Khụ khụ khụ." Lần này Lâm Tiếu nghe thấy tiếng ho khan của Trần Đông Thanh.
Cô lập tức phản ứng lại, bỏ bút màu nước và vở của mình vào trong ngăn bàn, nhưng động tác vẫn chậm, bị thầy Đào giữ được một góc vở trước khi cô kịp nhét vào ngăn bàn.
"Đây là cái gì?"
Lâm Tiếu nhìn thầy Đào với ánh mắt đáng thương, nhưng mà thầy Đào không chịu châm chước một tý nào, tịch thu vở và rubik của cô.
Tới giờ ra chơi, Lâm Tiếu bị gọi vào phòng làm việc của thầy Đào, thầy Đào vô cùng tò mò Lâm Tiếu vẽ cái gì, bảo cô giải thích.
Lâm Tiếu giải thích, biểu cảm trên mặt thầy Đào càng ngày càng trở nên nghiêm túc: "Khoan đã."
Đột nhiên thầy Đào bảo dừng lại, sau đó gọi cô Lưu dạy Toán đến, bảo Lâm Tiếu nói lại từ đầu, giải thích lại cho cô Lưu dạy Toán.
Lâm Tiếu nghĩ rằng đây là hình phạt mà thầy Đào dành cho mình nên khẽ giải thích lại một lần nữa. Sau đó cô nghe thấy thầy Đào hỏi cô Lưu: "Quy luật chơi rubik mà Lâm Tiếu đúc kết ra được có thông dụng không?"
Cô Lưu gật đầu: "Vâng."
Thầy Đào tiếp tục hỏi: "Thế có phải khó khăn lắm mới đúc kết ra được cái quy luật đó không?"
Cô Lưu gật đầu: "Đương nhiên."
Cô Lưu tưởng rằng thầy Đào mới đến dạy lớp này giữa chừng, không biết Lâm Tiếu thông minh như thế nào, lúc cô ấy đang chuẩn bị quay đầu lại nói với thầy Đào về những sự tích thiên tài của Lâm Tiếu, chợt nghe thầy Đào hỏi: "Vậy chẳng phải những quy luật mà Lâm Tiếu đúc kết ra được có thể viết thành một bài văn nhỏ, đăng ở báo Toán học hay là tạp chí Toán học sao?"
Cô Lưu sững sờ, thì ra thầy Đào nghĩ đến cái này.
"Chắc là được." Tuy lúc trước cô Lưu không nghĩ tới, nhưng sau khi thầy Đào nhắc đến thì cảm thấy chuyện này vẫn rất có khả năng.
Trước đây cô Lưu chưa từng nhìn thấy quy luật chơi rubik mà Lâm Tiếu đúc kết ra được ở nơi nào khác. Cho dù lúc trước cũng có người tìm tòi ra nhưng đây là thứ mà Lâm Tiếu - một học sinh lớp bốn tự đúc kết, nếu Lâm Tiếu có thể tự viết ra, cô ấy và thầy Đào cùng giúp sửa chữa một chút, hoàn toàn có thể đăng lên báo Toán học hoặc tạp chí Toán học.
Thầy Đào và cô Lưu cùng giao nhiệm vụ này cho Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu trợn tròn mắt.
Lần trước cô mất tập trung bị bắt, thầy Đào yêu cầu cô phải thi được hai trăm điểm, lần này cũng đi học mất tập trung rồi bị bắt, thầy Đào bảo cô viết một bài văn để đăng lên báo hoặc tạp chí.
Hình phạt lần sau nặng hơn lần trước, sau này cô không dám mất tập trung trong giờ học nữa.
Lâm Tiếu về đến nhà, phát sầu với bản thảo trắng như tuyết, hoàn toàn không biết nên viết như thế nào.
Cô cắn chiếc bút máy theo bản năng, rít lên vì chiếc bút máy vừa lạnh vừa cứng, Lâm Tiếu vội vàng nhả miệng ra, bảo vệ cái răng nanh của mình.
"Tiếu Tiếu, anh tìm thầy Hà để xin bài thi, em làm một bài thi lớp bốn đi." Lâm Dược Phi đặt bài thi lên bàn học của Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu không ngẩng đầu lên: "Em không rảnh."
Cô đang bận lắm.
Lâm Tiếu nói với mẹ và anh trai về nhiệm vụ mà thầy giáo giao thêm cho cô, trong ánh mắt của mẹ và anh trai đều hiện lên vẻ vui mừng.
Lâm Dược Phi vội vàng nói: "Vậy em viết cho tốt, không làm phiền em nữa."
Lâm Dược Phi lập tức ra khỏi phòng, còn chu đáo đóng cửa giúp Lâm Tiếu.
Trong phòng khách, Lâm Dược Phi khẽ nói nhưng không kiềm chế được sự phấn khởi, anh vui vẻ nói với Lữ Tú Anh: "Thầy Đào này thật giỏi, thầy giáo trẻ có đầu óc linh hoạt, thế mà nghĩ ra việc bảo Tiếu Tiếu đăng luận văn lên báo và tạp chí."
Lâm Dược Phi rất coi trọng việc dạy dỗ Lâm Tiếu, nhưng mà bản thân anh chưa từng nghiêm túc học hành, ở phương diện này thật sự không đến nơi đến chốn.
Lữ Tú Anh cũng vô cùng xa lạ với phương diện này, bà chỉ tiếp xúc với đồng nghiệp ở trong nhà máy, bình thường thích sáng tác thơ cảm ơn và viết bài báo, thỉnh thoảng có thể được đăng một số bài báo về miếng đậu hũ lên tờ báo của nhà máy, cũng nhận được tiền nhuận bút.
Lữ Tú Anh hỏi: "Nếu bài văn của Tiếu Tiếu được đăng lên, có phải cũng nhận được tiền nhuận bút hay không?"
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Mẹ, mẹ không nắm bắt đúng trọng điểm." Trọng điểm đâu phải là tiền nhuận bút, mà trọng điểm là Lâm Tiếu có thể được đăng luận văn Toán học ngắn của chính bản thân lên báo và tạp chí.
Tuy luận văn của học sinh tiểu học không có nội dung vô cùng uyên thâm, đương nhiên cũng sẽ không được đăng lên tạp chí học thuật chuyên nghiệp gì đó nhưng Lâm Tiếu có thể đăng một bài luận văn Toán học ngắn lên báo và tạp chí Toán học khi mới chỉ là học sinh tiểu học, hoàn toàn chứng minh được rằng Lâm Tiếu có khả năng tư duy và sáng tạo.
"Mẹ, nếu thật sự được đăng lên, sau này Tiếu Tiếu lên cấp hai hay gì gì đó chắc chắn có chỗ tốt." Lâm Dược Phi nói.
"Một bài luận văn Toán học ngắn được đăng lên có ích hơn là những bài thơ ca tản văn được đăng lên."
Dĩ nhiên là thơ ca tản văn của một học sinh tiểu học được đăng lên cũng vô cùng hiếm thấy, dù sao Lâm Dược Phi chưa từng nhìn thấy, nhưng mà bây giờ hoàn cảnh là như vậy.