"Tương tự như phần thưởng nhận được từ cuộc thi Olympic cao hơn phần thưởng nhận được từ cuộc thi viết văn." Lâm Dược Phi giải thích.
Nghe Lâm Dược Phi nói như vậy, trên mặt Lữ Tú Anh tỏ vẻ hiểu rõ.
"Dù cuối cùng có được đăng lên hay không, nhưng cô Lưu và thầy Đào bảo Lâm Tiếu viết một bài luận văn Toán học ngắn rồi cùng sửa chữa giúp em ấy, quá trình này cũng đã tôi luyện cho em ấy." Lâm Dược Phi nói.
Lữ Tú Anh nghe Lâm Dược Phi nói thế thì liên tục gật đầu: "Đúng đúng, cho dù cuối cùng có được đăng lên hay không, rèn luyện một chút chắc chắn có lợi."
Lữ Tú Anh hỏi: "Sắp đến Trung thu rồi, chúng ta có nên gửi một ít bánh trung thu cho thầy Đào không?"
Thầy Đào quan tâm đến Lâm Tiếu như vậy, Lữ Tú Anh cảm thấy mình nên thể hiện chút tấm lòng.
Lâm Dược Phi nói: "Để con đi nghe ngóng." Nếu thầy Đào giống như cô giáo Từ lúc trước, cương quyết không nhận bất cứ thứ gì mà phụ huynh của học trò tặng, bọn họ đi tặng đồ trái lại sẽ gây rắc rối cho thầy Đào.
Hai thầy cô giáo bảo Lâm Tiếu viết một bài luận văn ngắn, nhưng Lâm Tiếu ngồi ở trước bàn học cả đêm cũng không viết ra được, cô hoàn toàn không biết nên viết như thế nào.
Chẳng phải xoay rubik chỉ là chuyện như vậy thôi sao?
Cầm rubik rồi xem vài cái, chẳng phải sẽ biết nên xoay như thế nào sao?
Lâm Tiếu phí hết hơi sức cũng không dạy được Trần Đông Thanh, bây giờ hai thầy cô giáo còn bảo cô viết một bài luận văn ngắn để dạy cho những ai đọc được.
Cô gặp mặt trực tiếp dạy cho Trần Đông Thanh còn không được thì sao có thể dạy độc giả thông qua báo và tạp chí chứ?
"Lâm Tiếu, thầy bảo em viết bài luận văn ngắn, em viết xong chưa?" Thầy Đào đợi mấy ngày cũng không thấy tin tức gì, chủ động hỏi Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lắc đầu rồi lại gật đầu, đưa cho thầy Đào một cuốn vở. Từng trình tự xoay rubik như thế nào đều được Lâm Tiếu vẽ hết lên vở.
Thầy Đào lật cuốn vở của Lâm Tiếu, cô Lưu đứng ở bên cạnh xem, từ trang này qua trang khác toàn là những hình vuông nhỏ do Lâm Tiếu dùng bút màu nước vẽ.
Khi đến cuối, bút màu nước cũng hết mực, trên tờ giấy trắng chỉ còn lại những màu sắc nhợt nhạt.
Suốt mười trang, ngoại trừ khối rubik do Lâm Tiếu vẽ thì không có một chữ viết nào.
Hai giáo viên dở khóc dở cười, đây không phải là bài luận văn ngắn.
Đây là "bí tịch rubik" được vẽ bằng bút màu nước.
"Lâm Tiếu, em có thể đừng vẽ tranh, dùng ngôn từ để tóm tắt quy luật của rubik được không?" Cô Lưu hỏi.
Cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu lắc lắc giống như trống lắc: "Em không làm được."
Thầy Đào ở bên cạnh nói thêm: "Không phải là không cho em vẽ tranh, em có thể vẽ ít sơ đồ lại để giúp cho việc giải thích, nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào lời văn để tóm tắt."
Cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu vẫn lắc nguầy nguậy như cũ, cau mày nói: "Em thật sự không làm được. Ngay từ đầu em cũng không định vẽ tranh, nhưng em chỉ biết vẽ mà thôi."
Nếu dùng lời văn để tóm tắt, cô không viết ra được dù chỉ một câu.
Thầy Đào và cô Lưu nhìn nhau, trông thấy nụ cười gượng trên khuôn mặt của đối phương: "Trong đầu có cái gì, sao lại không viết ra được chứ, cô nói xem đây là do không giỏi môn Toán hay không giỏi môn Văn?"
"Không viết ra được chắc chắn là liên quan đến môn Văn, là do không giỏi môn Văn."
"Sao lại là do môn Văn chứ, đây là bài luận văn Toán học ngắn, có lẽ vấn đề nằm ở môn Toán."
Thầy Đào và cô Lưu tranh cãi với nhau vài câu, cuối cùng nói với Lâm Tiếu: "Em có thể cố gắng thử thêm lần nữa không?"
Lâm Tiếu nhăn nhó như quả mướp đắng: "Em thật sự không viết ra nổi."
Lâm Tiếu thật sự không viết ra được, thầy Đào và cô Lưu cũng không còn cách nào khác. Họ định cùng sửa chữa bài luận văn ngắn giúp Lâm Tiếu, nhưng chỉ có thể là sửa chữa. Giáo viên sửa chữa và hướng dẫn thêm nội dung thì không sao cả, nhưng mà bây giờ bản thân Lâm Tiếu không viết ra được dù chỉ một chữ, bọn họ cũng không thể xem tranh vẽ rubik của Lâm Tiếu như sách tranh mà tự nói.
Với lại nói thật lòng, "bí tịch rubik" mà Lâm Tiếu vẽ, thầy Đào không hiểu một chút nào, cô Lưu thì cố gắng lắm mới hiểu được một nửa, bọn họ muốn viết bài luận văn ngắn thay cho Lâm Tiếu cũng không viết ra được.
Cuối cùng chỉ có thể từ bỏ chuyện này.
Thầy Đào nói với Lâm Tiếu: "Bây giờ em không viết được, có lẽ hai năm nữa sẽ viết được." Tốc độ lớn lên của học sinh tiểu học rất nhanh, nhất là những học sinh tài năng như Lâm Tiếu.
"Em cẩn thận giữ lại mấy bức tranh này, đừng làm mất, sau này khi viết bài luận văn ngắn vẫn còn dùng đến." Thầy Đào dặn dò Lâm Tiếu.
Nhưng mà dặn dò Lâm Tiếu, thầy Đào vẫn chưa yên tâm, gọi điện thoại cho gia đình Lâm Tiếu, sau khi Lữ Tú Anh nghe máy, hiểu được ý của thầy Đào thì vội vàng đồng ý: "Được, tôi nhất định sẽ cất kỹ giúp Lâm Tiếu, không làm mất."