Thầy Đào lại làm thêm một thẻ bảo hiểm ở chỗ mình, thầy ấy lấy hơn mười trang "bí tịch rubik" do Lâm Tiếu vẽ, viết tên màu "đỏ, vàng, xanh" lên giữa những hình vuông nhỏ được vẽ bằng bút màu nước.
Lâm Tiếu cảm thấy quái lạ, tại sao phải viết ở chính giữa như vậy chứ, chẳng phải liếc mắt một cái là có thể nhìn ra màu sắc của bút màu nước sao?
Cho đến khi cô nhìn thấy thầy Đào đi photo một bản, Lâm Tiếu mới hiểu được, bức tranh được photo đều có màu đen trắng, quả thực không nhìn ra màu sắc gì, chỉ có nhìn thấy chữ ở giữa tượng trưng cho màu gì.
Thầy Đào trả bản gốc lại cho Lâm Tiếu, còn mình thì giữ bản sao, gấp lại và bỏ vào trong tệp tài liệu.
Lâm Tiếu cầm bản gốc về nhà, Lữ Tú Anh lập tức hỏi cô: "Thứ mà thầy Đào bảo mẹ giữ giúp con đâu rồi?"
Lâm Tiếu lấy ra từ trong cặp, Lữ Tú Anh nhấc tấm nệm lên đặt ở dưới nệm, như vậy sẽ không thất lạc được.
Lâm Tiếu không hiểu tại sao thầy Đào và mẹ phải cẩn thận như vậy, mấy thứ này đều có ở trong đầu cô, bất cứ lúc nào cô muốn vẽ là có thể vẽ mà.
Lâm Tiếu thắc mắc hỏi mẹ, Lữ Tú Anh nói: "Thầy Đào sợ con quên mất."
Lâm Tiếu hiểu rồi, lại là câu cửa miệng của thầy Đào, trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn. Nhưng mà cô sẽ không quên đâu, cô không ngốc giống như Trần Đông Thanh, ngày hôm qua mình mới dạy cho cậu ấy thứ gì đó, ngày hôm sau đã quên.
Sau khi Lâm Dược Phi về nhà, biết Lâm Tiếu không viết ra được bài luận văn ngắn, chỉ biết vẽ tranh, thậm chí còn đặt tên cho mấy bức tranh mình vẽ là bí tịch rubik thì anh lập tức cười ha hả.
Lâm Dược Phi nhấc nệm lên, lấy bức tranh mà Lâm Tiếu vẽ ra rồi lật xem, thấy ở trên đó là ô vuông nhỏ có nhiều màu sắc tươi đẹp nhảy nhót.
"Ha ha ha ha, hay là cho em thêm một cái phong bì, viết chữ bí tịch rubik lên, rồi viết thêm một câu nếu muốn luyện được kỹ năng này thì phải tiến cung."
Lữ Tú Anh đạp Lâm Dược Phi một cái: "Nói bậy cái gì vậy?"
Giấc mộng bài luận văn Toán học ngắn của Lâm Tiếu được đăng lên đã tan thành mây khói, Lữ Tú Anh hoàn toàn không có cảm giác gì, còn Lâm Dược Phi thì cảm thấy hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó liền bình thường lại.
"Cũng phải, bây giờ em ấy mới học lớp bốn, không viết được cũng là chuyện bình thường."
Lâm Dược Phi dựa vào ấn tượng của anh ở kiếp trước: "Có rất nhiều sinh viên cũng chẳng biết viết luận văn như thế nào, tới khi làm nghiên cứu sinh mới được công bố luận văn."
Lữ Tú Anh kinh ngạc mà nhìn Lâm Dược Phi, lúc này mới thật sự hiểu được luận văn ngắn mà giáo viên bảo Lâm Tiếu viết lúc trước khó đến mức nào: "Sinh viên còn không viết được, sao lại bảo Tiếu Tiếu viết chứ, chẳng phải rất vớ vẩn sao?"
Lâm Dược Phi vội giải thích: "Của em ấy không giống, luận văn mà nghiên cứu sinh viết phải nghiên cứu ra những thứ mới mẻ mà trước kia chưa ai nghiên cứu ra."
"Luận văn mà Tiếu Tiếu viết dành cho học sinh tiểu học, chỉ cần có sự suy nghĩ và khám phá của chính học sinh tiểu học là đủ rồi."
Lâm Dược Phi cũng không rõ lắm, đây là sự hiểu biết của riêng anh.
Lữ Tú Anh gật đầu: "Vậy cũng không dễ."
Bà hiểu, tựa như tờ báo chiều mà gia đình bà đặt mua mỗi tuần có kì hài hước và châm biếm, ở trên đó có tranh châm biếm của người lớn, cũng có của học sinh tiểu học. Nếu tranh châm biếm của người lớn muốn được đăng thì yêu cầu rất cao, nhưng thỉnh thoảng đăng tác phẩm của học sinh tiểu học, tất nhiên yêu cầu sẽ không cao như vậy, chỉ cần có cái mới mẻ là được.
Nhưng ở lứa tuổi học sinh tiểu học, tranh châm biếm có thể được chọn đăng lên báo vẫn là một chuyện rất khó khăn.
Lữ Tú Anh biết lúc trước Lâm Dược Phi vô cùng chờ mong chuyện Lâm Tiếu viết bài luận văn Toán học ngắn, bây giờ chuyện này thất bại, Lữ Tú Anh nói với Lâm Dược Phi: "Con không được trách Tiếu Tiếu."
Lâm Dược Phi: "Con trách em ấy cái gì chứ?"
Hai giáo viên đã đề nghị Lâm Tiếu viết một bài luận văn ngắn, chứng tỏ Lâm Tiếu cũng rất xuất sắc, mặc dù cuối cùng không viết được, nhưng chắc chắn anh sẽ không trách em gái chỉ vì chuyện này.
Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh lo Lâm Tiếu cảm thấy hối tiếc bởi vì chuyện này, nhưng mà qua quan sát hai ngày, hai người phát hiện tâm trạng của Lâm Tiếu hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mỗi ngày vẫn làm bài tập, ăn cơm, đi dạo với Tiểu Hoàng, xem TV đến khi mẹ thúc giục mới rời khỏi TV, đi tắm rửa rồi đi ngủ.
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Quan tâm vô ích rồi, hình như em ấy chẳng có vấn đề gì cả."
Lữ Tú Anh trừng mắt nhìn anh: "Thế không tốt à, con muốn thấy em gái con khóc nhè sao?"
Nếu Lâm Tiếu không viết ra được bài luận văn ngắn, tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng, Lâm Dược Phi có thể đưa cho Lâm Tiếu làm đề thi mà anh đã tìm thầy Hà để xin.
Làm đề thi này xong, giáo viên chấm bài sẽ biết kiến thức nào đạt, kiến thức nào chưa đạt.