Dấu tích, dấu tích, dấu tích.
Trên mặt của thầy Hà hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Tỷ lệ đúng rất cao."
Dấu tích, dấu tích, dấu tích, dấu gạch chéo màu đỏ, dấu tích.
Lâm Dược Phi dần thả lỏng, trên bài làm của Lâm Tiếu thỉnh thoảng mới xuất hiện một dấu gạch chéo, giống như thầy Hà nói, tỷ lệ chính xác rất cao.
Vài phút sau, một bộ đề thi đã được chấm chữa xong, thầy Hà bắt đầu đếm số dấu gạch chéo màu đỏ rồi tính điểm. Lượng câu hỏi của bộ đề thi này rất lớn, số điểm của mỗi câu rất nhỏ, không chỉ có một điểm mà còn có nửa điểm.
Thầy Hà quét bút, viết tổng điểm là chín mươi sáu điểm rưỡi lên phía trên bên phải bài thi.
Trên mặt Lâm Dược Phi hiện lên vẻ vui mừng.
Lâm Tiếu mới học lớp bốn, không nhảy lớp, không nghe giáo viên giảng bài, thậm chí Lâm Dược Phi không mua cho cô sách hướng dẫn hay sách luyện tập nào, Lâm Tiếu chỉ dựa vào bản thân ở nhà tự học sách giáo khoa thôi mà đã làm đề thi của lớp sáu được chín mươi sáu điểm rưỡi.
Quả nhiên em gái của anh là thiên tài.
Thầy Hà bày ra vẻ mặt khiếp sợ, thầy ấy biết Lâm Tiếu thông minh, nhưng mà không ngờ Lâm Tiếu còn có năng lực tự học mạnh đến như vậy.
Thầy Hà hỏi Lâm Dược Phi: "Sao cậu lại nghĩ đến việc cho em ấy tự học trước?"
Lâm Dược Phi nói: "Chỉ là chó ngáp phải ruồi mà nghĩ tới thôi."
Lâm Tiếu cứ không muốn nhảy lớp, Lâm Dược Phi đã âm thầm thuyết phục rất nhiều lần, lấy ví dụ về bạn của cô là Tuệ Mẫn nhưng vẫn vô ích.
Vốn dĩ Lâm Dược Phi tưởng rằng hết cách rồi, nhưng đột nhiên phát hiện sau mỗi lần Lâm Tiếu nhận được sách giáo khoa mới đều phải đọc hết một mạch. Vì vậy một suy nghĩ nảy lên trong đầu, một học sinh kém như anh chưa bao giờ đọc sách giáo khoa trước, anh cứ luôn dùng tư duy của một học sinh kém để suy nghĩ cho Lâm Tiếu, cho rằng nếu muốn học trước thì phải nhảy lớp để giáo viên dạy, nhưng chắc không cần đối với Lâm Tiếu.
Có lẽ cô ngồi trong phòng học của lớp bốn, về nhà đọc sách là có thể tự học được kiến thức của lớp sáu.
Vì vậy Lâm Dược Phi đã dùng sách mới để dụ Lâm Tiếu, bảo cô tự học, làm bài thi, không ngờ lại thật sự thành công.
Lâm Dược Phi cười ha ha một cách ngây ngô: "Thầy Hà, em cũng có chút tố chất làm giáo viên đấy chứ?"
Lâm Dược Phi cảm thấy tuy mình chưa đạt tiêu chuẩn ở bậc tiểu học, nhưng vẫn có chút bản lĩnh trong việc giáo dục.
Thầy Hà liếc nhìn Lâm Dược Phi đang cười ngây ngô, bất đắc dĩ lắc đầu. Thầy ấy uống một ngụm trà hoa nhài trong cái bình tráng men: "Nào, tiếp tục chấm chữa bộ đề này cho em gái cậu."
Thầy Hà không than mệt, chủ yếu là thầy ấy cũng rất tò mò rốt cuộc Lâm Tiếu tự học được tới trình độ nào.
Thầy Hà ngồi ở bàn làm việc, chấm chữa xong bộ đề thi này rồi lại tiếp tục cầm bộ đề thi khác.
"Toán và Ngữ văn đều được chín mươi sáu điểm, ngang bằng nhau, không bị học lệch."
"Bài này được chín mươi bảy điểm rưỡi."
"Bài này được chín mươi bảy điểm."
"Tôi thấy phần lớn những câu mà Tiếu Tiếu sai là do cẩu thả, không phải do không thuộc kiến thức."
Thầy Hà chấm chữa xong hết tất cả đề thi, cầm một điếu thuốc lên, Lâm Dược Phi vội vàng lấy cái bật lửa châm cho thầy Hà.
Thầy Hà hít một hơi, đảo mắt, ngậm điếu thuốc ở trong miệng rồi gom tất cả bài thi ở trên bàn lại, dựng thẳng lên đập xuống bàn vài cái để xếp cho ngay ngắn.
"Mười đề thi, tất cả đều trên chín mươi lăm điểm."
"Trình độ hiện tại của Lâm Tiếu đã đủ để tốt nghiệp tiểu học rồi."
"Nhưng mà Lâm Tiếu không chịu nhảy lớp, hay là đợi đến khi em ấy tới phòng giảng dạy, tôi và lão Triệu sẽ khuyên nhủ em ấy."
Lâm Dược Phi ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Bỏ đi ạ, để em ấy muốn làm gì thì làm."
Bây giờ ở trong lớp, Lâm Tiếu đang có bạn tốt và giáo viên tốt, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Điều mà Lâm Dược Phi lo lắng là tính cách của Lâm Tiếu vốn trưởng thành muộn, ngây thơ hơn bạn đồng trang lứa ở rất nhiều mặt, khi đứng ở bên cạnh Chu Tuệ Mẫn và Trần Đông Thanh, Lâm Tiếu chính là một bé ngốc.
"Em ấy như vậy nếu nhảy lớp lên cấp hai, các học sinh càng cảm thấy em ấy ấu trĩ, đến lúc đó sợ rằng sẽ không có ai làm bạn với em ấy."
Lâm Tiếu ở trong hoàn cảnh không có bạn bè, e là sẽ không thể phát triển một cách khỏe mạnh.
Lâm Dược Phi nhớ lại bộ dáng Lâm Tiếu đi học ở trường tiểu học trực thuộc lúc anh mới vừa sống lại, khi ấy Lâm Tiếu rất nhát gan, cũng không có đủ tự tin.
Trong trường không có bạn bè, giáo viên đối xử với cô cũng rất ác, Lâm Tiếu ngăn chặn rất nhiều thông tin từ thế giới bên ngoài, mỗi ngày đắm chìm trong thế giới nhỏ của bản thân.
Tuy bây giờ Lâm Tiếu cũng vẫn đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình, thầy Đào từng nói với Lâm Dược Phi, có lúc Lâm Tiếu sẽ nhìn mây trắng ở ngoài cửa sổ, mất tập trung vì những vết bong tróc trên tường, trong đầu luôn có một ít ý tưởng kỳ lạ.
Nhưng mà bây giờ ngoại trừ thế giới nhỏ của chính mình, cô còn có thế giới lớn ở ngoài kia, Lâm Tiếu có những người bạn và giáo viên ưa thích, cực kỳ thích cuộc sống học đường của mình.