Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 467 - Chương 467.

Chương 467. - Chương 467. -

Thầy Hà nghe Lâm Dược Phi nói như vậy, gật đầu: "Ừ, phát triển tính cách cũng rất quan trọng."

"Nếu cân nhắc vì tính cách, quả thực không nhảy lớp cũng tốt."

Lâm Dược Phi nói: "Trước hết tạm thời không nghĩ tới chuyện nhảy lớp, ít nhất phải đợi đến khi tính cách của em ấy trưởng thành một chút."

"Mỗi ngày đều cao lên, nhưng đầu óc lại không trưởng thành."

Lúc sắp xếp chỗ ngồi để khai giảng lớp bốn, Lâm Tiếu đã được xếp vào hàng thứ ba đếm ngược, đã cao hơn chiều cao trung bình của các bạn nữ ở trong lớp, Lâm Tiếu cũng đứng ở cuối khi xếp hàng tập thể dục giữa giờ.

Lâm Dược Phi cảm giác dựa vào chiều hướng này, em gái có thể sẽ cao hơn kiếp trước một khúc. Không biết là do được ăn nhiều chất dinh dưỡng hơn hay là do mỗi ngày dắt Tiểu Hoàng đi chạy bộ.

Nhưng về tính cách, Lâm Tiếu trưởng thành muộn hơn so với kiếp trước.

Kiếp trước Lâm Dược Phi chưa đủ quan tâm em gái, trong đầu vẫn còn nhớ lúc cô học tiểu học, cấp hai và cấp ba, em gái vô cùng khéo léo và hiểu chuyện.

So với Tiếu Tiếu bây giờ, Lâm Dược Phi mới biết được không phải kiếp trước từ khi sinh ra em gái đã khéo léo và hiểu chuyện như thế mà là bị ép trưởng thành trong hoàn cảnh lo lắng.

Nhớ tới bộ dạng của em gái ở kiếp trước, Lâm Dược Phi tuyệt đối không muốn cho em gái nhảy lớp.

Khoảng thời gian vui vẻ nhất thời thơ ấu, cả đời chỉ có nhiều nhất mười năm, anh muốn khiến em gái đều trải qua mỗi ngày không phải suy nghĩ lo lắng bất cứ thứ gì.

"Lúc trước cô giáo Từ rời đi, em còn lo rằng chủ nhiệm mới sẽ không bằng cô giáo Từ, không ngờ Tiếu Tiếu lại may mắn như vậy, chủ nhiệm mới là thầy Đào cũng cực kỳ tốt."

Lâm Dược Phi kể cho thầy Hà nghe chuyện Lâm Tiếu chơi rubik tìm được quy luật và thầy Đào bảo cô viết một bài luận văn ngắn.

Thầy Hà nghe xong thì liên tục gật đầu: "Thầy chủ nhiệm này cũng không tệ, giáo viên bình thường không thể nghĩ tới chuyện này."

"Vậy bài luận văn ngắn kia viết xong chưa?" Thầy Hà hỏi: "Có thể đưa cho thầy Triệu xem."

Lâm Dược Phi cười lắc đầu: "Không viết ra được."

Lâm Dược Phi kể cho thầy Hà nghe về chuyện Lâm Tiếu không viết ra được một chữ nào, dùng bút màu nước vẽ bí tịch rubik khoảng mười trang.

Thầy Hà cười nắc nẻ đến mức đập bàn.

"Em gái của cậu thú vị thật."

"Em ấy như thế, không nhảy lớp cũng tốt." Nếu không lúc lên cấp hai thì sẽ không có bạn thật.

Quy luật mà Lâm Tiếu đúc kết ra được lúc chơi rubik không thể viết ra thành bài luận văn ngắn, thầy Hà đột nhiên nhớ đến phương pháp tính toán nhanh của Lâm Tiếu lúc trước.

"A, tôi nhớ một năm trước Lâm Tiếu đến lớp Toán Olympic, chẳng phải là phát hiện ra em ấy rất giỏi Toán sao?"

"Chính em ấy tự suy nghĩ ra phương pháp tính toán nhanh kia, thoáng một cái đã ra kết quả của phép tính nhân số có ba chữ số với số có ba chữ số."

Đương nhiên, đây là nói dựa theo Lâm Tiếu, nếu người có khả năng tính toán bình thường dùng phương pháp tính toán nhanh của Lâm Tiếu thì cũng không đạt được tốc độ như cô.

"Tôi nhớ phương pháp tính toán nhanh kia của em ấy cũng rất mới lạ, đó chẳng phải là thứ mà chính em ấy tự nghĩ ra sao?"

Lâm Dược Phi nghe thầy Hà nói vậy thì ngây người. Anh đoán được thầy Hà định nói gì tiếp theo.

Quả nhiên, thầy Hà nói: "Lâm Tiếu còn nhỏ, không có đủ năng lực sáng tác, quy luật chơi rubik đúng là rất khó để miêu tả bằng ngôn ngữ, có lẽ phương pháp tính toán nhanh đơn giản hơn một chút."

"Sao không viết bài luận văn Toán học ngắn về phương pháp tính toán nhanh đi?"

Lâm Dược Phi: "Để em về nhà hỏi em ấy xem em ấy có thể viết cái này được không."

Thầy Hà nhìn ra Lâm Dược Phi đang nóng lòng muốn về nhà nên không giữ anh lại, để anh mau trở về.

Lâm Dược Phi đạp xe đạp, hai cái chân dài đạp nhanh về nhà như một cơn gió.

Một tiếng cạch vang lên, sau khi Lâm Dược Phi dùng chìa khóa mở cửa chống trộm thì trực tiếp dùng thân thể đập cửa: "Tiếu Tiếu, em còn nhớ phương pháp tính toán nhanh mà em nghĩ ra hồi năm lớp ba không?"

Lâm Tiếu ngỡ ngàng ngẩng đầu: "Phương pháp tính toán nhanh gì ạ?"

Trong lòng của Lâm Dược Phi trầm xuống, Lâm Tiếu đã quên rồi, sao lúc trước anh không nghĩ tới chuyện bảo Lâm Tiếu viết ra chứ.

"Là phương pháp tính toán nhanh khi nhân số có ba chữ số với số có ba chữ số, em nghĩ ra được lúc ở lớp cung thiếu nhi tính bằng bàn tính và từng nói với giáo viên."

Lâm Tiếu đột nhiên hiểu ra: "Anh nói cái đó à, tất nhiên là em nhớ."

Lâm Tiếu nhìn anh trai một cách kỳ lạ, chẳng phải cái đó giống như bảng cửu chương, học xong là sẽ không quên.

Tâm trạng của Lâm Dược Phi giống như tàu lượn siêu tốc, nghe Lâm Tiếu nói nhớ rõ thì vội vàng hỏi: "Em không thể dùng ngôn ngữ để nói về quy luật của rubik, vậy em có thể viết ra phương pháp tính toán nhanh được không?"

Lâm Tiếu ngẫm nghĩ, gật đầu: "Có lẽ là được."

Bình Luận (0)
Comment