Lâm Dược Phi bảo Lâm Tiếu tự đi trao đổi với thầy Đào và cô Lưu việc này.
Giờ ra chơi Lâm Tiếu đến văn phòng giáo viên, nói với thầy Đào và cô Lưu rằng mình chuẩn bị viết một bài luận văn về phương pháp tính nhanh, mắt hai thầy đều sáng lên.
Cô Lưu đập tay lên trán: “Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ!”
Thầy Đào thay giáo viên muộn, không biết Lâm Tiếu tự sáng tạo ra phương pháp tính nhanh, cô giáo Lưu biết về nó, sao trước đây cô lại không nghĩ ra nhỉ?
Thầy Đào cũng tỏ ra rất vui mừng, đúng là “sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.” Thầy ấy vốn tưởng rằng bài luận văn của Lâm Tiếu không thể viết được, không ngờ là đổi sang nội dung khác lại có thể viết được rồi.
Lần này Lâm Tiếu viết rất nhanh, chỉ mấy ngày thôi là đã viết xong nộp cho thầy Đào.
Sau khi Lâm Dược Phi biết chuyện, anh nở nụ cười vui mừng: “Bản thảo đầu tiên đã viết xong nhanh thế à?”
Lâm Tiếu ngơ ngác nhìn anh trai: “Bản thảo đầu tiên là gì?”
Lâm Dược Phi giải thích: “Chính là bản thảo lần đầu tiên em viết.”
Lâm Tiếu không hiểu, viết bản thảo còn phân ra bản đầu tiên, bản thứ hai sao?
Nhưng sau đó rất nhanh Lâm Tiếu đã hiểu, cô Lưu xem xong luận văn của Lâm Tiếu, nêu cho Lâm Tiếu một vài ý kiến sửa đổi.
Lâm Tiếu nhận lại bản luận văn về tay, bên trên có rất nhiều vết bút đỏ.
“Chỗ này viết rõ hơn.” “Quá trình ở giữa viết nhiều hơn một chút.” “Chỗ này triển khai ra.” “Triển khai.” “Triển khai.”…
Lâm Tiếu không hiểu triển khai nghĩa là gì, anh trai nói cho cô biết nghĩa là viết rõ ý ra một chút.
Lâm Tiếu nhìn tất cả những vết bút đỏ bên trên bắt đầu trầm tư, cô giáo chỉ ra cho cô nhiều chỗ như này, thực ra đều cùng một ý?
“Anh, chỗ nào cô Lưu gạch bút đỏ vào em cũng phải sửa hết à?” Lâm Tiếu cau mày hỏi.
Lâm Dược Phi cũng chưa viết luận văn bao giờ, đâu có biết cái này: “Chắc là thế, chỗ nào em chưa hiểu thì đi hỏi cô.”
Lâm Tiếu nằm xuống bàn, vắt óc suy nghĩ viết thêm hai dòng vào chỗ cô giáo yêu cầu “triển khai", giữa chừng răng cô suýt cắn phải bút hai lần, môi chạm vào chiếc bút lạnh mới tỉnh táo lại.
“Được rồi!” Lâm Tiếu vươn vai, nhảy khỏi ghế và bỏ bài luận văn đã sửa vào cặp sách.
“Em cứ thế này nộp cho cô sao?” Lâm Dược Phi hỏi.
Lâm Tiếu mặt mày ngơ ngác: “Không thế thì sao?”
Lâm Dược Phi nắm lấy cánh tay của Lâm Tiếu, cầm lấy bài luận văn: “Em sao chép lại một lần à.”
Bài luận văn mà Lâm Tiếu định nộp cho cô vẫn là bản thảo đầu, bên trên vẫn còn dấu bút đỏ của cô giáo, có cả dấu bút đen của Lâm Tiếu sửa bài viết thêm lên trên, chi chít, lộn xộn.
Lâm Dược Phi nói: “Em để thế này mà nộp cho cô thì làm sao mà cô nhìn rõ được?”
“Hơn nữa cả trang giấy đều viết kín rồi, cô viết ý kiến cho e sửa ở chỗ nào được nữa?”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt: “Hả? Vẫn còn phải sửa á?”
Chẳng phải là cô đã sửa rồi sao? Tại sao cô giáo vẫn muốn cô sửa?
Lâm Dược Phi quẹt mũi: “Có thể phải sửa đấy…” Anh không biết viết luận văn, chỉ nghe người khác nói qua, muốn phát biểu một bài luận văn phải sửa đi sửa lại, không biết đến bao nhiêu lần. Nhưng bài luận văn của học sinh tiểu học mà Lâm Tiếu muốn phát biểu chắc không phức tạp như thế.
“Mà không cần biết có phải sửa nữa hay không nhưng em cũng không thể nộp cho cô giáo một tờ giấy lộn xộn thế này được, cô giáo không nhìn được đâu.”
Dưới sự thúc giục của anh trai, Lâm Tiếu nằm bò ra bàn chép lại từ đầu, thực ra cô thấy vẫn rõ ràng, phía sau viết thêm một chữ mặc dù hơi nhỏ một chút nhưng từng nét từng dấu đều có thể nhìn được.
Ngày hôm sau, Lâm Tiếu nộp bài luận văn đã được viết lại sạch sẽ, ngay ngắn cho cô Lưu, quả nhiên đúng như lời anh trai nói, cô Lưu lại viết thêm ý kiến mới bảo cô sửa.
Có mấy chỗ cô giáo bảo cô triển khai thêm, rõ hơn chút nữa.
Lâm Tiếu hỏi cô Lưu: “Luận văn phải viết bao nhiêu chữ ạ? Do số chữ của em chưa đủ ạ?” Cho nên lần nào cô Lưu cũng bảo cô triển khai suốt.
Cô Lưu bật cười, nói với Lâm Tiếu: “Không yêu cầu số chữ, viết rõ phương pháp tính toán để sau khi mọi người xem xong đều có thể hiểu được là được.
“Bài của em viết bây giờ có rất nhiều người không hiểu, nên mới cần viết lại rõ hơn một chút.”
Lâm Tiếu cau mày, sao lại có người không hiểu?
Cô Lưu thấy vẻ khó tin của Lâm Tiếu, cười nói: “Em thấy bài viết của em bây giờ liệu các bạn khác đọc có hiểu không? Vậy em có thể cầm xuống cho các bạn khác xem xem.”