Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 469 - Chương 469.

Chương 469. - Chương 469. -

Lâm Tiếu nghe theo lời cô, cầm bài luận văn của mình xuống cho các bạn xem. Các bạn truyền tay nhau bản thảo của Lâm Tiếu.

“Có hiểu không?” Lâm Tiếu hỏi.

Trần Đông Thanh gật đầu: “Hiểu rồi.” Ánh mắt cậu nhìn Lâm Tiếu rất phức tạp, có chút sùng bái, có chút ngưỡng mộ, còn có thêm chút chua chát.

Mặc dù cậu có thể đọc hiểu phương pháp tính nhanh của Lâm Tiếu, nhưng để cậu tự nghĩ thì không thể nào nghĩ ra được.

Đầu của Lâm Tiếu làm bằng cái gì vậy, sao lại có thể nghĩ ra phương pháp tính nhanh độc đáo như vậy?

Diệp Văn Nhân cũng đọc một lần là hiểu, Vương Hồng Đậu đọc hai lần, vẫn có chỗ chưa hiểu, chỉ vào chỗ đó hỏi Lâm Tiếu: “Chỗ này tại sao lại là thế này?”

Lâm Tiếu đến gần xem, chỗ mà Vương Hồng Đậu không hiểu chính là chỗ cô Lưu gạch ra bảo cô triển khai.

“Cậu không hiểu chỗ nào?” Lâm Tiếu nghiêng đầu hỏi.

Vương Hồng Đậu: “Thì là không hiểu thôi.”

Hai người Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu châu hai cái đầu nhỏ vào nhau, líu ríu giảng cho nhau lúc lâu, cuối cùng Lâm Tiếu cũng hiểu được Vương Hồng Đậu chưa hiểu ở chỗ nào, cô vừa viết trên giấy nháp vừa giảng cho Vương Hồng Đậu nghe: “Bước này thì cậu đã hiểu chưa?”

“Bước này thì sao?”

Lâm Tiếu viết vài dòng trên giấy nháp, cuối cùng Vương Hồng Đậu cũng gật đầu như gà mổ thóc: “Ờ, ờ, tớ hiểu rồi.”

Lâm Tiếu lại viết thêm mấy dòng trên giấy nháp vào bài luận văn, cô nghĩ là lần này chắc không còn vấn đề gì nữa rồi, cô Lưu nói bài luận văn phải để cho tất cả các bạn đều có thể hiểu, bây giờ Trần Đông Thanh, Diệp Văn Nhân và Vương Hồng Đậu đều đã hiểu rồi.

Lâm Tiếu cầm bản luận văn sau khi đã được sửa đi tìm cô Lưu, đột nhiên Viên Kim Lai đưa tay ra giật nó khỏi Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu bị một cánh tay dang ra đột ngột làm cho giật mình, tim đập thình thịch, sau khi nhìn rõ là ai, Lâm Tiếu tức giận hét lên: “Viên Kim Lai.”

Viên Kim Lai cầm bài luận của Lâm Tiếu trong tay, đưa ra trước mặt xem: “Lâm Tiếu, sao cậu không bảo tớ xem?”

“Cô Lưu bảo là phải để cho các bạn đều có thể hiểu được, tớ cũng là một thành viên trong đó mà, luận văn của cậu viết cũng phải để tớ hiểu được mới được.”

Viên Kim Lai chỉ vào luận văn của Lâm Tiếu, đọc từng hàng từng hàng một. Ê, hàng thứ hai có một chỗ không hiểu, hàng thứ ba có hai chỗ không hiểu.

Lâm Tiếu viết cái gì đây, không phải là chữ thì cũng là chữ tiếng Hán, sao khi ghép vào với nhau lại không hiểu được.

Lâm Tiếu thấy vẻ nghiêm túc của Viên Kim Lai, tò mò hỏi: “Cậu hiểu không?”

Viên Kim Lai gãi đầu: “Tớ không hiểu.”

Lâm Tiếu: “Không hiểu chỗ nào?”

Viên Kim Lai đưa tay ra chỉ vào bản thảo: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này đều không hiểu.”

Lâm Tiếu thấy Viên Kim Lai chỉ liền mấy chỗ một lúc, mắt mũi tối sầm: “Sao nhiều chỗ không hiểu thế?”

Cô Lưu bảo phải để tất cả các bạn đều có thể hiểu, trong số này chắc chắn không gồm Viên Kim Lai.

Lâm Tiếu cau mày, nhìn Viên Kim Lai với ánh mắt phức tạp.

Cô nhớ lại câu thành ngữ trong truyện cổ mà già trẻ lớn bé đều biết về thơ của Bạch Cư Dị mà cô đã từng đọc. Bạch Cư Dị viết thơ xong phải đọc cho Lão phu nhân nghe, để Lão phu nhân nghe hiểu được mới thôi, bài luận văn mà cô biết không biết chừng cũng phải để Viên Kim Lai xem đến khi nào Viên Kim Lai hiểu được thì thôi mất.

Lâm Tiếu cầm bài luận văn đã được sửa lần thứ hai của mình trong tâm trạng lo lắng, thấp thỏm đi vào văn phòng giáo viên, hỏi những vấn đề vướng mắc trong lòng mình.

Haha một tiếng, giáo viên trong văn phòng đều cười ồ lên.

“Vậy chẳng phải cũng không cần đưa cô xem trước à.” Cô Lưu vừa cười vừa cầm lấy bản thảo trong tay Lâm Tiếu, xem kỹ lại một lần, rồi đưa cho thầy Đào: “Phần Toán tôi thấy được rồi.”

Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô Lưu cũng nói được rồi.

Sau đó cô nghe thấy thầy Đào nói: “Phần Toán được rồi nhưng cách diễn đạt ngôn ngữ vẫn cần phải cải thiện một chút.”

“Hả?” Lâm Tiếu há hốc miệng, sao lại vẫn phải sửa cơ chứ.

Cô Lưu bảo Lâm Tiếu sửa hai lần rồi, thầy Đào lại bảo Lâm Tiếu sửa lần thứ ba, Lâm Tiếu về nhà nằm bò ra bàn vừa nghịch bút vừa cau mày.

Chiếc bút xoay trong tay, xoẹt một cái, hộp mực màu xanh đen đổ ra mặt bàn, mặt bàn bị một vệt hình cung.

Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu.

Cô vội vàng quay đầu lại, thấy mẹ không để ý đến mình, chạy tưng tưng ra nhà vệ sinh xé một đoạn giấy vệ sinh lau sạch vết mực trên bàn.

Phù, sau khi tiêu hủy được bằng chứng phạm tội Lâm Tiếu thở phào một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment