Yêu cầu của Thầy Đào còn khó hơn của cô Lưu, thầy Đào muốn cô viết một đoạn mở đầu mang tính tổng kết nội dung, ở cuối cũng phải viết một đoạn tổng kết, viết thêm một đoạn dẫn dắt.
Lâm Tiếu không hiểu, mở đầu viết tổng kết, kết bài cũng viết tổng kết: “Vậy thì mở đầu và kết thúc không phải là giống nhau sao?”
Thầy Đào cười: “Không được viết giống nhau, mở đầu và kết thúc của em phải dùng phương pháp biểu đạt khác nhau để viết tổng kết đó.”
Lâm Tiếu trợn tròn mắt, lại còn phải viết hai loại kết thúc khác nhau.
Lâm Tiếu ngồi trên bàn nghịch bút, nghịch đến khi anh trai về nhà.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ nhăn nhó như thể có thể kẹp chết một con ruồi của Lâm Tiếu, đi đến hỏi: “Sao thế?”
Lâm Tiếu than thở: “Sửa luận văn thật phiền phức.”
Cô sửa một lần, hai lần, ba lần là đã không còn chút cảm giác mới mẻ nào nữa rồi.
Sớm biết phiền phức thế này, cô đã không cần phát biểu luận văn rồi.
Tâm lý của Lâm Tiếu, Lâm Dược Phi chợt nhìn đã hiểu thấu, anh cổ vũ: “Em đã đi được 99 bước rồi, sắp thành công tới nơi rồi, nếu dừng lại ở bước cuối cùng có phải là quá đáng tiếc không?”
Lâm Tiếu không tin: “Sao anh biết là đã đi được 99 bước rồi?”
Nhỡ đâu thầy Đào lại bắt cô sửa một bản, một bản lại một bản nữa thì sao?
Lâm Dược Phi: “Em xem, những chỗ cô Lưu chỉ ra bảo em sửa em đã sửa xong hết rồi. Đây là luận văn về Toán học thì Toán học mới là quan trọng nhất, bây giờ thầy Đào chỉ ra những chỗ em cần sửa không nhiều như của cô Lưu, cho nên em đã hoàn thành được hơn nửa nội dung rồi, bây giờ nửa đường bỏ cuộc có phải là quá đáng tiếc không?”
Lâm Tiếu gật đầu, đồng tình với lời của anh trai, bây giờ mà bỏ cuộc thực sự là không hợp lý, bao nhiêu công sức cày đêm bên bàn học sau khi tan học sẽ đều là vô ích.
Còn công sức của cô Lưu và thầy Đào, hai thầy cô cũng mất rất nhiều thời gian và tâm huyết giúp cô chỉ ra chỗ cần phải sửa, Lâm Tiếu cũng không muốn lãng phí thời gian của họ.
Lâm Tiếu thở dài: “Đúng là em bị dồn đến chân tường mà.”
Lâm Dược Phi cười lớn: “Thành ngữ này không dùng trong trường hợp này.”
“Anh, sao cô Lưu và thầy Đào không sửa luôn cho em đi?” Lâm Tiếu đã nói ra khúc mắc trong lòng bấy lâu.
“Anh thấy khi cô Lưu và thầy Đào dùng bút đỏ chỉ ra lỗi sai cho em, trong lòng họ thực ra sớm đã nghĩ được cách sửa như thế nào rồi.”
“Họ nói với em, bảo em sửa, thế nếu em sửa đúng ý họ vậy chả phải là xong rồi sao. Nếu em sửa không giống với suy nghĩ trong lòng họ, họ sẽ lại bắt em sửa tiếp.”
Lâm Tiếu không hiểu, cô Lưu và thầy Đào đều đã có quan điểm riêng của họ rồi, tại sao không giúp cô sửa luôn.
Tại sao vẫn bắt cô sửa hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng là cô Lưu và thầy Đào sửa luôn giúp cô thì họ cũng nhàn.
Lâm Dược Phi đưa tay ra ấn vai em gái xuống: “Vì đây là luận văn của em mà.”
“Cô Lưu và thầy Đào có thể hỗ trợ em nhưng không thể giúp em viết.”
“Sau khi luận văn được xuất bản, bên trên viết là tên của em. Luận văn của em giống như bài kiểm tra của em vậy, trước khi kiểm tra, thầy cô có thể dạy em làm đề như thế nào, nhưng trong khi kiểm tra, thầy cô không thể giúp em làm bài được.”
Lâm Dược Phi lấy cho Lâm Tiếu một ví dụ: “Có phải là bài kiểm tra của các em thầy cô đều là người ra đề đúng không? Nếu như hàng ngày thầy cô không dạy các em, mỗi khi kiểm tra cuối kỳ đều làm bài thay các bạn trong lớp. Một học kỳ thầy cô chỉ cần làm 50 bài, thời gian còn lại thầy cô và các em đều có thể ở nhà ngủ nướng.”
“Như thế có phải thầy cô và các em đều thoải mái không nhưng như thế đâu có được.”
Lâm Tiếu tưởng tượng ra cảnh mà anh trai miêu tả, cười không dừng được.
“Chỉ mấy ngày thôi là thầy cô đã có thể làm 50 bài, như thế họ có thể nghỉ ngơi cả một học kỳ, chỉ cần đến khi kiểm tra cuối kỳ làm bài mấy ngày là được rồi.”
Lâm Tiếu cười đau cả bụng: “Làm 100 bài cũng còn nhẹ nhàng hơn là dạy một học sinh như Viên Kim Lai.”
Anh trai giải đáp khúc mắc trong lòng Lâm Tiếu, Lâm Tiếu không thấy bực bội nữa.
Hóa ra luận văn của cô giống như một bài thi vậy, thầy cô chỉ có thể dạy cô, không thể viết luôn thay cô được.
Lâm Tiếu bình tâm trở lại, đầu óc càng thêm tỉnh táo. Cô nhớ lại bài diễn văn dưới lá cờ tổ quốc mà cô Từ đã sửa đi sửa lại nhiều lần giúp cô, câu chuyện về tôi và Toán học.
“Mẹ, mẹ, bản thảo bài diễn văn dưới cờ của con mẹ để ở đâu rồi ạ?” Lâm Tiếu nhớ là lúc đó mẹ rất trân trọng và giúp cô giữ nó.
Lữ Tú Anh nghe thấy tiếng Lâm Tiếu, lập tức chạy lại: “Mẹ để dưới gầm giường cho con đấy.”