Lữ Tú Anh nhấc tấm đệm lên, lấy bản thảo bài phát biểu dưới lá cờ tổ quốc từ dưới gầm giường lên, vuốt phẳng và đưa cho Lâm Tiếu: “Con cần cái này làm gì?”
Lâm Tiếu: “Con dùng để viết luận văn.”
Lâm Tiếu đột nhiên lóe lên một ý tưởng, cô phát hiện ra hai yêu cầu thầy Đào đưa ra cho mình với yêu cầu mà cô Lưu đưa ra trong bản thảo bài phát biểu dưới cờ là gần giống nhau.
Xem ra giáo viên môn Ngữ Văn đều thích học sinh “kể chuyện”.
Lâm Tiếu trích ra hai đoạn trong bản thảo bài phát biểu dưới cờ có thể tận dụng được, chỉnh sửa một chút rồi cho vào trong bài luận văn, đọc lại một lần từ đầu đến cuối, cảm thấy lần này chắc là sẽ đáp ứng được yêu cầu của thầy Đào rồi.
Quả nhiên, Lâm Tiếu cầm luận văn của mình đến văn phòng giáo viên, lần này thầy Đào và cô Lưu đều hài lòng.
Cuối cùng thầy Đào giúp Lâm Tiếu trau chuốt lại một chút rồi bảo Lâm Tiếu sao chép lại một lần cho thật hoàn chỉnh.
Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ bản thân, nói với bản thân rằng đây là lần cuối cùng rồi.
Đúng như anh trai nói vậy, cô đã đi đến bước thứ 99, nhất quyết không thể từ bỏ ở bước cuối cùng được.
Để viết bài luận văn này, lọ mực của Lâm Tiếu đã dùng hết một nửa rồi, cô không thể để số mực kia bị lãng phí một cách vô ích được.
Khi Lâm Tiếu vừa bắt đầu viết bài luận văn, các bạn trong lớp đều ngưỡng mộ, các bạn thấy luận văn của Lâm Tiếu sau này có thể được phát hành trên tạp chí hoặc trên báo, là một sự việc rất thần kỳ.
Nhưng khi thấy luận văn của Lâm Tiếu mãi chưa viết xong, Lâm Tiếu cứ phải sửa đi sửa lại, chạy đi chạy lại đến văn phòng giáo viên hết lần này đến lần khác, rất nhanh trong lớp đã có những tiếng xì xào.
“Viết luận văn thật là quá phức tạp, may là thầy cô không bắt tớ viết.” Lý Viễn Phương nói.
“Phức tạp thế này, thầy cô bảo viết tớ cũng không viết.” Viên Kim Lai nói.
Vương Hồng Đậu không dám tin vào tai mình, nói với Viên Kim Lai: “Thầy cô còn lâu mới bảo cậu viết.”
Viên Kim Lai nói không chút ngượng ngùng: “Tớ chỉ giả dụ thế thôi, giả dụ thầy cô bảo tớ viết, tớ cũng không viết.”
Vương Hồng Đậu nhìn Viên Kim Lai với ánh mắt khó tả, chán chả buồn nói với Viên Kim Lai nữa.
Trong lớp còn có bạn bàn tán sau lưng, có phải là vì Lâm Tiếu viết không tốt, thầy cô mới bắt cô sửa đi sửa lại nhiều lần thế không. Một bài luận văn sửa nhiều lần như thế quả thực là quá sức với học sinh tiểu học.
Đường Kiều nói trong lớp: “Bài văn của tớ cũng từng được đưa vào sách tài liệu cơ. Không phải sửa một lần nào đã được đưa vào sách tài liệu rồi.”
“Woa.” Các bạn trong lớp nghe nói văn của Đường Kiều được đưa vào sách tài liệu liền lên tiếng ngưỡng mộ, vây quanh Đường Kiều hỏi cô bé làm thế nào mà bài văn được đưa vào sách tài liệu.
Đường Kiều nói với mọi người: “Cung thiếu nhi có một cuộc thi viết văn, tớ đăng ký tham gia. Sau đó vượt qua các vòng sơ tuyển, bán kết, chung kết rồi đạt giải nhất.”
“Woa.” Các bạn nhìn Đường Kiều với con mắt càng thán phục.”
Có bạn nói nhỏ: “Bài văn của Đường Kiều chưa từng được dùng làm văn mẫu trong lớp, làm sao cậu ấy có thể giành được giải nhất trong cuộc thi viết văn được.”
“Đường Kiều, cậu viết văn chủ đề gì vậy?”
Đường Kiều trả lời: “Chính là bài văn cô giáo giao vào ngày Quốc khánh năm ngoái, em yêu Tổ quốc em.”
Bài văn mà Đường Kiều tham gia cuộc thi lại là bài tập về nhà mà thầy giao, vậy chẳng khác không phải viết chữ nào rồi.
Có bạn hỏi luôn: “Có thật là cậu không sửa chữ nào không?”
Đường Kiều gật đầu: “Đúng thế, không sửa một chữ nào.”
Lúc thầy giao bài cô nhóc viết như thế nào thì tham gia cuộc thi nộp lên như thế, sau đó bài văn đạt giải thế là được chọn vào sách tài liệu thôi.
Lâm Tiếu nhìn Đường Kiều bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Cô đưa ngón tay ra đếm, dưới yêu cầu của thầy Đào và cô Lưu bài luận văn của mình phải sửa tổng cộng 1,2,3,4,5 lần.
Vừa nộp cho thầy Đào, thầy Đào photo cho cô mấy bản, gửi đến Phòng giáo dục Toán tiểu học trước.
Thầy Đào nói, nếu Phòng giáo dục Toán tiểu học từ chối bản thảo này thì lại gửi cho báo tuần môn Toán học sinh tiểu học.
Vậy cũng có nghĩa là bài luận văn của Lâm Tiếu đã phải sửa đến năm lần, bây giờ còn chưa biết có tạp chí và báo nào cần nữa không cơ.
Bài văn mà Đường Kiều tham gia cuộc thi là bài văn hoàn thiện, không phải sửa một chữ nào, được đưa thẳng vào sách tài liệu.
Lâm Tiếu thật sự ngưỡng mộ chết đi được.