Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 472 - Chương 472.

Chương 472. - Chương 472. -

Tan học về nhà, Lâm Tiếu vừa trông thấy mẹ đã mau mau chóng chóng kể cho mẹ nghe chuyện này: “Mẹ, bài phát biểu luận văn khó quá, bài phát biểu môn Ngữ văn vẫn dễ hơn.”

Lâm Tiếu nhiều chuyện đã bô bô kể cho mẹ cô nghe việc bài văn của Đường Kiều đã được lên sách tài liệu như thế nào một lượt, Lữ Tú Anh nghe xong cũng động lòng.

“Cuộc thi viết văn gì thế?”

“Cung thiếu nhi tổ chức cho đăng ký lúc nào thì đăng ký lúc đó.”

Hỏi gì Lâm Tiếu cũng không biết, Lữ Tú Anh chí cho cái vào trán: “Cái đứa trẻ này sao cái gì cũng không biết thế?”

Lúc tan học của ngày hôm sau, khi chờ đón Lâm Tiếu ở cổng, Lữ Tú Anh tìm phụ huynh của Đường Kiều khắp nơi, lúc nhìn thấy mẹ của Đường Kiều mắt bà sáng lên, bước nhanh chân đến chào hỏi.

“Mẹ Đường Kiều, tôi muốn hỏi thăm một chút về cuộc thi viết văn mà Đường Kiều từng tham gia.”

Mẹ Đường Kiều biết Lữ Tú Anh, bây giờ Lâm Tiếu đang là ngôi sao nhỏ trong lớp, phụ huynh nào từng đi họp phụ huynh hầu như đều biết mẹ Lâm Tiếu.

Biểu cảm trên mặt mẹ Đường Kiều từ khó hiểu chuyển sang đã hiểu: “À, chị nói cái cuộc thi viết văn đó hả?”

Mẹ Đường Kiều xua tay: “Tốt nhất đừng tham gia.”

Lữ Tú Anh mặt đầy khó hiểu: “Hả?”

Mẹ Đường Kiều hỏi: “Ở trường Đường Kiều nó nói thế nào vậy?”

Lữ Tú Anh: “Nói là con bé thông qua vòng sơ tuyển, bán kết, chung kết rất thuận lợi, đạt giải nhất, bài văn của con bé được đưa vào trong sách tài liệu.”

Mẹ Đường Kiều gật đầu: “Đúng là vậy, nhưng con bé nói thiếu mất đoạn giữa.”

“Là gì thế?” Lữ Tú Anh tò mò hỏi.

Mẹ Đường Kiều: “Bài văn được giải nhất muốn được đưa vào sách tài liệu phải đóng tám trăm đồng.”

Lúc đó cha mẹ Đường Kiều nhận điện thoại, nóng lòng nên đã đóng tiền. Sau khi đóng tiền xong thì chờ nhận sách tài liệu có bài văn của con gái mà đợi mãi đợi mãi, đợi mấy tháng trời, cuối cùng có một quyển “sách tài liệu” từ bưu điện gửi về.

Mẹ Đường Kiều nói: “Ba mươi hai ấn phẩm đều được in trắng đen, chữ đều là chữ in nghiêng.”

“Ngay cả bìa cũng không có. Giấy dùng làm bìa toàn giống với giấy dùng bên trong. Giấy mỏng giòn, sờ vào mực trên giấy còn có màu đen."

Đó sao gọi là sách tài liệu được, nó còn chẳng bằng sách mẹ Đường Kiều tự đi in ở hàng photocopy.

“Cái trò gì vậy, tám trăm đồng có thể in được đến tăm trăm quyển ấy chứ.”

Lúc này mẹ Đường Kiều mới nhận ra là mình bị lừa, những bài văn kém đến số sách cũng không có, hiển nhiên sẽ không được bán ở bất kỳ hiệu sách nào.

Trong sách tài liệu có năm mươi bài văn, mỗi bài tám trăm đồng, tổng cộng là bốn mươi nghìn đồng, chỉ cần gửi bưu điện cho mỗi năm mươi học sinh này một quyển, chi phí hầu như không đáng kể.

Mẹ Đường Kiều tìm đến cung thiếu nhi, cung thiếu nhi nói lúc đó họ chỉ thuê phòng một thời gian, bây giờ họ cũng không liên hệ được bên tổ chức cuộc thi viết văn nữa, số điện thoại họ để lại cung thiếu nhi lúc đó đều không liên lạc được nữa rồi.

Bà đã nghe ngóng trong cung thiếu nhi và nhanh chóng tìm thấy một số nạn nhân khác, nhưng mọi người đều không có cách nào, chỉ có thể thừa nhận đã bị lừa tám trăm đồng một cách trắng trợn.

À, cũng không phải người nào cũng bị lừa tám trăm đồng, có một phụ huynh bị lừa bốn trăm đồng.

Mọi người thấy lạ là tại sao bà chỉ bị lừa bốn trăm đồng.

Phụ huynh học sinh đó nói: “À, tôi mặc cả với họ.”

Phụ huynh học sinh thấy rằng tám trăm đồng đắt quá, liền mặc cả trong điện thoại, cuối cùng trả từ tám trăm đồng xuống còn bốn trăm đồng.

Tất cả phụ huynh xung quanh đều có biểu cảm phức tạp: “Thế chị không thấy có gì bất thường à?”

Phụ huynh học sinh nói: “Họ nói bài văn của con tôi rất xuất sắc, sách tài liệu thiếu bài văn của con tôi rất là đáng tiếc nên họ chấp nhận chỉ thu của tôi một nửa số tiền.”

“Lúc đó tôi còn vui nữa kìa, thấy bài văn của con mình viết rất hay, giúp cha mẹ tiết kiệm được tiền.”

“Bài văn của con chị là bài nào thế?” Có phụ huynh tò mò hỏi.

“Bài cuối cùng.” Phụ huynh bị lừa bốn trăm đồng nói.

Lập tức có phụ huynh nhớ ra: “Là bài văn cuối cùng chỉ được in một nửa đó sao?”

“Đúng rồi.”

Đại đa số phụ huynh đều có ấn tượng, sau khi họ nhận được cuốn sách nhỏ đều dở qua một lượt, phát hiện ra điều vô lý nhất chính là bài văn cuối cùng chỉ được in một nửa.

Mới đầu họ đều tưởng là cuốn sách nhỏ này in ấn quá cẩu thả, bây giờ mới đột nhiên có cái nhìn mới lóe lên.

“Chị bỏ ra một nửa số tiền nên họ chỉ in một nửa bài văn.”

Bình Luận (0)
Comment