Lữ Tú Anh nghe mẹ Đường Kiều kể lại sự việc thì nhịn cười đến méo mặt.
Mẹ Đường Kiều nói: “Chị muốn cười thì cứ cười đi, bây giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Không hiểu tại sao lúc đó nhà chúng tôi lại làm vậy nữa.”
Lữ Tú Anh nghe mẹ Đường Kiều nói vậy, cũng không nhịn cười nữa mà cười ha ha thành tiếng.
Bà an ủi mẹ Đường Kiều: “Không sao đâu, “đi một ngày đàng học một sàng khôn” mà.”
Đúng là phụ huynh khó mà cưỡng lại mê hoặc khi con cái được chọn bài văn để in sách tài liệu mà.
Mẹ Đường Kiều cười lắc đầu: “Mỗi ngày một kiểu, không giống ai hết.”
Lữ Tú Anh chợt nhớ đến Đường Kiều và Lâm Tiếu cùng đăng ký cuộc thi người mẫu nhí. Lâm Tiếu đến lớp đào tạo người mẫu nhí một thời gian thì thấy giáo viên không dạy gì nên tự mình đến cung thiếu nhi rút lại học phí. Đường Kiều thì vẫn kiên trì, hết học kỳ này đến học kỳ khác nhưng hồi đó cam kết lên TV gì đó vẫn không có.
Cũng may điều kiện kinh tế nhà Đường Kiều rất tốt, tất nhiên bị lừa tiền như thế đau lòng nhưng cũng không nghiêm trọng gì.
Sau khi đón được Lâm Tiếu, bà nói lời tạm biệt với mẹ Đường Kiều. Về đến nhà ngay lập tức kể Lâm Tiếu nghe sự việc cuộc thi viết văn.
“Con thấy đó, không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống đâu.”
“Bài luận văn Toán là con vất cả viết lên, lại sửa đi sửa lại nhiều lần cộng với thầy Đào đã gửi đến tạp chí Toán học mới có hy vọng được đăng.”
“Đường Kiều không nỗ lực gì nên cô bé mới không nhận được gì cả, lại còn bị lừa mất tám trăm đồng.”
Khuôn mặt Lâm Tiếu lộ vẻ đau lòng, tám trăm đồng rất nhiều, có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
Nhân cơ hội này Lữ Tú Anh cũng giảng cho Lâm Tiếu một bài học: “Có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi hưởng thì rất dễ bị lừa.”
Lữ Tú Anh lại nói với Lâm Tiếu: “Người bị lừa đều là do lòng tham, nếu không tham tất nhiên cũng sẽ không bị gạt.”
“Nếu gặp chuyện bánh từ trên trời rơi xuống thì trước hết phải nghĩ xem tại sao cái bánh này lại rơi đúng chỗ con chứ?”
Lúc Lâm Dược Phi quay về nhà, nghe thấy mẹ đang giảng giải em gái nghe phòng chống bị lừa đảo thì kỳ lạ nói: “Sao mẹ lại nói đến cái này? Là gặp phải lừa đảo sao?”
Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không phải vậy, là Đường Kiều tham gia cuộc thi viết văn bị lừa mất tám trăm đồng.”
Lâm Dược Phi nhíu mày: “Sao mà ở cung thiếu nhi cũng có chuyện này được.” Cuộc thi viết văn và cuộc thi người mẫu nhí đều là lừa tiền cả: “Sao cung thiếu nhi cũng không quản.”
Lữ Tú Anh nói: “Cung thiếu nhi nói họ chỉ cho thuê phòng học thôi, cũng không liên quan gì đến họ hết.”
Lâm Dược Phi cau mày: “Sao cung thiếu nhi lại tùy tiện cho thuê phòng như vậy chứ.”
Lữ Tú Anh: “Cũng có thể là do cung thiếu nhi chống lưng đó.”
Lâm Dược Phi lắc đầu: “Cung thiếu nhi bây giờ hỗn loạn quá mà, sau này mẹ phải cẩn thận chút.” Trong ấn tượng của anh, tương lai cung thiếu nhi cũng không hỗn loạn như vầy. Đều là kiểu được trợ cấp của chính phủ, giá cả so với cơ sở đào tạo bên ngoài rất phải chăng.
Lâm Dược Phi có một người bạn, học kỳ nào cũng cho con đăng ký lớp đào tạo của cung thiếu nhi. Học phí phải chăng, giáo viên cũng rất tốt, chương trình học rất sôi động. Sau khi đăng ký còn phải lấy số bốc thăm, tỉ lệ trúng cực kỳ thấp. Nếu người nào vào được chương trình học thì đều là chuyện đáng chúc mừng.
Người bạn đó còn nói với Lâm Dược Phi, con anh ta học trong cung thiếu nhi còn học chung với con của công nhân bảo vệ môi trường.
“Lúc đó tôi cũng bất ngờ, hồi trước đi học ở cơ sở đào tạo ngoài cũng không gặp phải học sinh có phụ huynh như vậy bao giờ.”
Lợi ích từ cung thiếu nhi quả thật đã giúp ích cho một số học sinh. Như con của bạn Lâm Dược Phi, sau khi được trúng thăm thì cùng lắm là tiết kiệm chút tiền thôi. Nhưng con nhà công nhân bảo vệ môi trường chắc chắn không đủ khả năng chi trả học phí ở các cơ sở đào tạo bên ngoài. Cung thiếu nhi đã mở thêm một cánh cửa nhỏ cho những trẻ em này.
Nhưng có thể thể thấy cung thiếu nhi bây giờ không được quản lý tốt như tương lai sau này, Lâm Dược Phi đã được mắt thấy tai nghe những hỗn loạn này.
Dễ bị lừa nhất là các gia đình mong muốn con trai hóa rồng, con gái hóa phượng. Lâm Dược Phi nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, mẹ cũng phải cẩn thận đó.”
Lữ Tú Anh nói: “Bây giờ Tiếu Tiếu nào có thời gian mà tới cung thiếu nhi học chứ?”
Chương trình ở lớp học Olympic Toán học đã chiếm hết thời gian cuối tuần, nghỉ đông và cả thời gian nghỉ hè của Lâm Tiếu. Thời gian còn lại Lữ Tú Anh chỉ muốn Lâm Tiếu chơi đùa một chút.
Lâm Dược Phi hỏi: “Bài Tiếu Tiếu gửi đi lúc nào mới có thư trả lời ạ?”
Lâm Dược Phi lo lắng, muốn có câu trả lời chắc chắn.
Lữ Tú Anh lắc đầu: “Không biết nữa, thầy Đào và cô Lưu cũng không có kinh nghiệm.”