Đây cũng là lần đầu tiên thầy Đào và cô Lưu có học sinh trong lớp viết luận văn gửi cho tạp chí và báo, mọi người đều là mang đá qua sông thôi.
(*) Ý chỉ tiến lên một cách thận trọng, từng bước.
Lúc đầu cô Lưu muốn đồng thời gửi bài cho báo tuần Dạy Toán học sinh tiểu học và cả báo Toán tiểu học, nhưng sau khi gửi bài xong mới biết không thể làm thế. Nếu muốn gửi cho chỗ khác thì chỉ có thể đợi được thư từ chối của chỗ đầu tiên mới được.
Hiện giờ đã là cuối tháng mười hai, Lâm Dược Phi nhìn lịch treo tường nói: “Có khi trước năm mới sẽ có tin tức.”
Lữ Tú Anh nói: “Cũng không rõ.”
“Con cũng đừng quan trọng quá, bài luận văn của trẻ con thôi. Gửi thử một lần, được thì tốt, không được thì thôi. Chúng ta cũng không mất tám trăm đồng nào.” Lữ Tú Anh nói đùa.
“Cả phong bì và tem gửi cũng là thầy Đào lấy từ văn phòng làm việc, chúng ta có bỏ một phần tiền nào đâu.”
Lâm Tiếu phản bác: “Nhà chúng ta có bỏ ra nửa lọ mực ạ.”
“Còn có rất nhiều bản nháp, rất nhiều giấy ghi nữa.”
Lâm Tiếu sửa đi sửa lại nhiều lần, sửa mệt muốn chết.
Cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian.
Trong kỳ thi giữa kỳ vừa rồi, Lâm Tiếu là người duy nhất đạt được hai con một trăm, đứng vị trí số một vô cùng nổi bật.
Trong học kỳ này, lúc Lâm Tiếu đang sửa bài luận văn. Lâm Tiếu nghe thấy các bạn học khác nói chắc cô sẽ không đạt được vị trí đứng đầu trong kỳ thi cuối kỳ nữa, đứng nhất sẽ lại thuộc về Chung Hiểu Khiết hoặc Trần Đông Thanh, dù sao Lâm Tiếu đã sửa luận văn trong thời gian dài, nhưng lúc đó Chung Hiểu Khiết và Trần Đông Thanh đã học thêm kiến thức rồi.
Lâm Tiếu thì không quan tâm ai là người đứng nhất trong kỳ thi, ít nhất là trước lúc cô nghe mấy lời này.
Lúc nghe những lời này, Lâm Tiếu có chút khó chịu. Thời gian cô sửa luận văn đều là lúc ra chơi và sau tan học, cô đã bỏ ra thời gian nghỉ ngơi và thư giãn của bản thân. Rõ ràng là không ảnh hưởng gì đến học tập, sao lại nói cô sẽ không thi được đứng nhất chứ.
Trong lớp có một số bạn rất là vô vị, gần đây còn xếp hạng bạn học.
Xếp hạng thành tích học tập các bạn trong lớp, bạn nam có thành tích cao nhất, thứ hai, thứ ba. Bạn nữ có thành tích cao nhất, thứ hai, thứ ba.
Lại còn xếp hạng ngoại hình các học sinh nữa, bạn nam đẹp trai nhất, đẹp thứ hai, rồi thứ ba…, bạn nữ xinh đẹp nhất, thứ hai, thứ ba.
Viên Kim Lai là một trong những bạn học sinh rảnh rang đó, cậu bé lén giơ “tài liệu tuyệt mật” đó cho Lâm Tiếu xem.
“Lâm Tiếu cậu có muốn biết cậu xếp thứ mấy trong bảng thành tích, thứ mấy trong bảng ngoại hình không?” Viên Kim Lai cười cười nói.
Lâm Tiếu giật tờ giấy trong tay Viên Kim Lai một cái, tờ giấy bị rách làm đôi.
“Các bạn thật là vô vị, lại bàn tán sau lưng người khác.”
Viên Kim Lai ngẩn người, trong tay cậu bé chỉ còn một nửa tờ giấy, nhỏ giọng nói: “Lâm Tiếu cậu quả là dữ dằn.”
Có vẻ như anh trai thế nào thì có em gái như thế.
Viên Kim Lai chạy tới nói với Lâm Tiếu bởi vì thứ hạng trong bảng thành tích lẫn ngoại hình của cô đều rất cao. Nhưng mà bây giờ cậu bé quyết định không nói nữa.
“Chắc phải làm thêm một bảng xếp hạng tính nết nữa, cậu chắc chắn sẽ đứng nhất từ dưới lên.” Viên Kim Lai nhỏ giọng lầu bầu, không dám để Lâm Tiếu nghe.
Lâm Tiếu nói: “Nếu có bảng xếp hạng vô duyên thì chắc chắn cậu sẽ đứng đầu.”
Cô giật lấy nửa tờ giấy trong tay Vương Kim Lai, không thèm nhìn một cái đã ném vào thùng rác.
Viên Kim Lai thấy hành động của Lâm Tiếu thì liền vào tư thế chuẩn bị ném bóng.
Lâm Tiếu cạn lời nhìn Viên Kim Lai, thật vô vị. Sao lại có người vô vị như thế, lại còn là con trai nữa.
Sau khi Lâm Tiếu về nhà, nói chuyện của Viên Kim Lai với mẹ và anh trai: “Mấy bạn ấy có phải rất vô vị không ạ?”
Lữ Tú Anh liếc mắt nhìn Lâm Dược Phi.
Lâm Dược Phi vội nói: “Lúc nhỏ con chưa bao giờ xếp hạng các bạn nữ hết.”
Anh chỉ bị giáo viên chấm điểm và chấm điểm các giáo viên đã dạy anh thôi. Tất nhiên là điểm không cao, mà còn rất thấp. Sau đó anh đã đặt biệt danh cho từng người đã dạy anh.
Các học sinh khác cũng sẽ đặt biệt danh cho giáo viên, nhưng biệt danh mà Lâm Dược Phi đặt cho giáo viên thì luôn có hình tượng sống động nhất, nổi tiếng nhất trong trường. Thậm chí còn lưu truyền lại cho học sinh khóa sau.
Lâm Dược Phi sờ sờ mũi, tất nhiên những chuyện như thế không cần kể cho Lâm Tiếu nghe.
Lâm Tiếu nghi ngờ nhìn anh trai: “Anh à, lúc anh còn bé có giống Viên Kim Lai không?”
Lâm Dược Phi ậm ờ nói qua qua: “Chỉ giống một chút thôi.”
Buổi tối lúc Lâm Dược Phi đang tắm, Lữ Tú Anh gọi Lâm Tiếu, nói: “Tiếu Tiếu, con có biết ngày mốt là ngày gì không?”
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Là ngày sinh nhật anh ạ.”
Lâm Tiếu buồn rầu nói: “Nên tặng món quà (nhỏ) nào đây.”
Lữ Tú Anh đề nghị: “Hay con viết thiệp chúc mừng anh đi.”