Trong ngăn kéo của Lâm Tiếu có rất nhiều thiệp chúc mừng, là hồi trước mua ở cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân. Thấy đẹp là mua hết, bây giờ cũng có lúc dùng tới rồi.
Lâm Tiếu cẩn thận chọn một cái thiệp chúc mừng trong ngăn kéo, là một tấm thiệp ba chiều.
Bình thường thì không thấy gì, nhưng lúc mở thiệp sẽ có một ngôi nhà mở ra cùng thiệp chúc mừng.
Lâm Tiếu cầm theo thiệp chúc mừng đến trường, để vào giờ ra chơi thì viết. Nhưng suy nghĩ mãi vẫn không biết nên viết gì.
Viên Kim Lai lại gần hỏi: “Lâm Tiếu, cậu muốn tặng thiệp cho ai vậy?”
Lâm Tiếu: “Anh trai tớ.”
Viên Kim Lai: “Là sinh nhật anh ấy sao?”
Lâm Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, là ngày mốt.”
Viên Kim Lai ngẩn người: “Sinh nhật tớ cũng là ngày mốt.”
Lâm Tiếu bất ngờ quay đầu hỏi: “Sinh nhật cậu cũng là ngày mốt? Là dương lịch hay âm lịch?”
Viên Kim Lai: “Là dương lịch.”
Lâm Tiếu thở phào một cái: “Anh tớ là âm lịch.” May quá, sinh nhật anh trai và Viên Kim Lai không giống nhau. Chỉ là sinh nhật âm lịch năm nay của anh ấy trùng với sinh nhật dương lịch của Viên Kim Lai thôi.
Viên Kim Lai: “Vậy thì sinh nhật tớ và anh trai cậu cũng gần nhau ha.”
“Cậu có biết cung hoàng đạo không? Chắc chắn tớ và anh trai cậu chung một cung rồi, tính cách chắc cũng không khác nhau lắm.”
“Cậu tính chúc anh cậu cái gì, nói ra để tớ góp ý một chút.” Viên Kim Lai đặt mông ngồi xuống chỗ trống phía trước Lâm Tiếu, quay xuống nhìn thiệp chúc mừng của Lâm Tiếu.
Viên Kim Lai thấy trên thiệp Lâm Tiếu viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật anh” thì nhướn mày, nói: “Không lẽ cậu tính viết bài hát chúc mừng sinh nhật lên thiệp hả?”
“Quá quê mùa.” Viên Kim Lai nói.
Lâm Tiếu chớp mắt, đúng là cô tính viết lời bài hát chúc mừng sinh nhật.
Viên Kim Lai rất tự tin nói: “Để tớ dạy cậu một câu mốt nhất mình mới học được từ chỗ anh Minh Hạo. Viết đi.”
Viên Kim Lai bắt đầu đọc: “Chúc anh sinh nhật xui xẻo, bánh kem thì mốc, tắm thì hết nước, càng lớn càng mập.”
Lâm Tiếu đập bút một cái bốp: “Viên Kim Lai.”
Có vẻ Viên Kim Lai thấy không ổn, chạy mất một cái vèo nhanh như thỏ.
Chuông vào lớp reo lên, Lâm Tiếu quay về chỗ ngồi của mình. Trong suốt tiết học tiếp theo, trong đầu Lâm Tiếu cứ vang vọng bài hát chúc mừng sinh nhật xui xẻo của Viên Kim Lai hát. Giống như có ai để máy nghe nhạc bên tai cô vậy.
Lúc trưa, xếp hàng lấy cơm ở căn tin, Lâm Tiếu vô thức lẩm nhẩm bài hát chúc sinh nhật xui xẻo đó. Mãi đến khi Vương Hồng Đậu tò mò hỏi:“Lâm Tiếu, cậu đang hát cái gì vậy?”
Lâm Tiếu mới tỉnh táo lại, bỗng nhận ra mình vẫn hát bài hát chúc mừng sinh nhật xui xẻo.
“A a a thật là phiền quá.” Lâm Tiếu bực bội xoa xoa lỗ tai, làm sao cho tiếng hát trong đầu dừng lại đây?
Lâm Tiếu hát bài hát đó cho hai cô bạn nghe, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều cười nghiêng ngả.
“Khay cơm.” Dì múc cơm đập vào khay ở bên bộp một tiếng.
Vương Hồng Đậu vội quay người, đẩy khay cơm của mình qua cửa. Một muỗng thịt ba chỉ hầm khoai tây, trứng chưng cà chua, thêm một khối cơm vuông vuông vức vức đặt gọn trên khay cơm.
“Dì ơi, múc giúp cháu một muỗng rưới lên cơm ạ.” Vương Hồng Đậu chỉ vào nồi trứng cà chua bên cửa nói.
Sau khi dì múc một thìa canh bỏ lên cơm thì Vương Hồng Đậu thỏa mãn bưng khay cơm đi.
Sau đó của Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân cũng giống vậy, đều yêu cầu dì rưới một muỗng canh cà chua chua chua ngọt ngọt lên cơm.
Ba người bưng khay cơm, kiếm được chỗ trống thì ngồi xuống. Lâm Tiếu gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng, sau đó lại nhổ ra ngay: “Là gừng.”
Trong nhà ăn, gừng lúc nào cũng có thể “hóa trang” thành các nguyên liệu nấu ăn khác, có khi là thịt, đôi khi là khoai tây. Bỏ vào món gì cũng khó làm người khác đề phòng được.
Diệp Văn Nhân ăn cơm trộn trứng chưng cà chua nói: “Trứng xào cà chua mùa đông ở nhà ăn rất là ngon.”
Vương Hồng Đậu nghi ngờ hỏi: “Sao mùa đông lại ngon?”
Lâm Tiếu nhanh chóng trả lời: “Mùa đông có nhiều trứng.”
Cà chua mùa hè rẻ, món trứng xào cà chua ở nhà ăn chỉ thấy toàn màu đỏ cà chua, trứng thì lẻ tẻ. Mùa đông thì cà chua đắt hơn trứng, món trứng xào cà chua ở nhà ăn biến thành miếng trứng còn to hơn cà chua nữa.
Lâm Tiếu cũng thích trứng xào cà chua vào mùa đông, trứng gà thấm vị chua ngọt của cà chua lại không có quá nhiều cà chua chiếm chỗ, ăn rất sướng miệng.
Vương Hồng Đậu hiểu ra: “Thì ra là như thế.”
Vương Hồng Đậu ăn một miếng cơm với thịt ba chỉ nói: “Gần đây tớ rất hay đói nha, cứ sau tiết học đầu tiên buổi sáng là đói ngay.” Chờ mãi hơn nửa tiếng mới hết tiết học, bụng Vương Hồng Đậu đã kêu ục ục, ngay lập tức kéo Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đi nhà ăn ngay.
Diệp Văn Nhân gật đầu: “Mùa đông dễ đói, gần đây tớ cũng nhanh đói.”