Lâm Tiếu truyền kinh nghiệm cho Vương Hồng Đậu: “Cậu có thể bỏ bịch bánh quy nhỏ trong cặp sách, bánh nho nhỏ. Cuối giờ học buổi sáng có thể ăn một chút.”
Lâm Tiếu hay làm thế, mặc dù trong giờ học có thêm một bữa phụ nhưng bữa phụ tiêu rất nhanh, không thể no đến trước giờ tan học trưa.
“Cậu dễ đói vậy, có khi là do cao hơn đó.” Thời gian khám sức khỏe năm ngoái, Lâm Tiếu còn thấp hơn Diệp Văn Nhân năm cm nhưng giờ cô đã gần cao bằng Diệp Văn Nhân rồi.
Diệp Văn Nhân cao 1m42, Lâm Tiếu cao 1m41 chỉ thua một cm thôi.
Vương Hồng Đậu nghe Lâm Tiếu nói có thể làm thế thì buồn phiền trên mặt tan biến hết, vui mừng gật đầu: “Ừ, tớ cũng sẽ mang một ít bánh quy bỏ trong cặp sách.”
“Lâm Tiếu, cậu đã nghĩ ra viết gì trong thiệp chúc mừng anh trai chưa?” Vương Hồng Đậu quay lại chủ đề câu chuyện.
Lâm Tiếu lắc đầu: “Chưa nữa.”
Vương Hồng Đậu nói: “Tớ thấy bài hát sinh nhật xui xẻo của Vương Kim Lai cũng rất thú vị.”
Lâm Tiếu kinh ngạc, trừng lớn hai mắt.
Diệp Văn Nhân vội nói: “Không được viết thiệp chúc mừng bằng bài đó, sẽ bị mắng đó.”
Lâm Tiếu nhìn quay trái quay phải, hết nhìn Vương Hồng Đậu lại nhìn Diệp Văn Nhân vẫn không thể quyết định được.
Thực ra sau khi nghe bài hát chúc mừng sinh nhật xui xẻo mà Viên Kim Lai hát, cô ngâm nga cả buổi sáng cũng thấy có chút thú vị. Nhưng Diệp Văn Nhân nói cũng có lý.
Vẻ mặt Diệp Văn Nhân nghiêm túc nói: “Anh cậu là người kinh doanh, người kinh doanh rất quan tâm may rủi này. Nếu cậu viết những điều không may trong thiệp, anh cậu chắc chắn sẽ tức giận.”
Diệp Văn Nhân có dượng cũng làm kinh doanh với chứng khoán, “lỗ” (lỗ vỗn) “rớt” (rớt giá)… đều là những từ không thể nói. Nếu để dượng nghe thấy những lời này mắt sẽ trừng lớn như trâu vậy. Những quần áo màu xanh hay đồ dùng màu xanh gì cũng ném hết.
“Từ nhỏ dượng hay gọi cha tớ là “cha”. Nhưng từ sau khi kinh doanh chứng khoán thì không gọi là “cha” mà gọi là “bố”.”
Vương Hồng Đậu nghe vậy thì ngây ngẩn: “Vậy dượng cậu kinh doanh chứng khoán kiếm nhiều tiền không?”
Diệp Văn Nhân: “Lỗ.”
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: “...”
“Có nghĩa là không có tác dụng mà.”
Diệp Văn Nhân khoanh tay: “Nhưng dượng tớ lại không thấy thế, ông ấy nghĩ do bản thân làm chưa đủ. Thấy anh họ tớ uống sprite thì mắng cho một trận, nói sau này chỉ được uống coca cola thôi. Thấy dì tớ xào rau xanh, dượng nói sau này trong nhà không được ăn rau màu xanh nữa.”
Sau đó bị dì của Diệp Văn Nhân mắng cho một trận, cấm ông ấy không được chơi chứng khoán nữa. Dì Diệp Văn Nhân còn bán hết cổ phiếu và tài khoản của dượng luôn.
Sau khi bị dì bán hết cổ phiếu thì tức giận cãi nhau với dì một trận, nói dì là phá của. Những cổ phiếu này vốn sẽ có thể tăng giá.
Kết quả là trong suốt một năm tiếp theo cổ phiếu vẫn rớt giá, chưa thấy tăng lại bao giờ. Dượng cũng không nhắc lại chuyện cổ phiếu nữa.
Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Văn Nhân đề nghị Lâm Tiếu: “Người làm ăn đều thích phát tài, hay là như vậy đi. Cậu sửa bài hát chúc mừng sinh nhật thành bài hát chúc phát tài đi.”
Mắt Lâm Tiếu sáng lên, thấy ý kiến của Diệp Văn Nhân quả là rất hay.
Lâm Tiếu vừa hát vừa nghĩ: “Chúc anh sinh nhật phát tài, mỗi ngày kiếm được nhiều tiền. Chúc anh tiền vào như nước, làm ăn phát đạt.”
“Như thế có được không?” Cô hỏi hai cô bạn nhỏ.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều gật đầu nói: “Được.” “Tốt lắm.”
Sau khi giải quyết được vấn đề viết gì lên thiệp, tâm trạng Lâm Tiếu vui vẻ vùi đầu ăn cơm.
Bỗng nhiên Vương Hồng Đậu nói: “Lâm Tiếu, cậu có nghe thấy không?”
Tiếng Vương Hồng Đậu càng lúc càng nhỏ, nói đến nửa thì không có tiếng nữa.
Lâm Tiếu thấy lạ ngẩng đầu: “Nghe cái gì?”
Sau đó lại thấy Vương Hồng Đậu nháy mắt với Diệp Văn Nhân: “Cậu biết tớ sắp nói gì hả?”
Diệp Văn Nhân nhẹ gật đầu, nói với Vương Hồng Đậu: “Ừ, cậu nói đi.”
Vương Hồng Đậu: “Cậu nói đi.”
Thấy Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân bí hiểm như vậy, Lâm Tiếu cười hỏi: “Các cậu đang nói cái gì vậy?”
Vì sao hai cậu ấy biết mà cô lại không biết gì?
Vương Hồng Đậu hắng giọng một cái: “Tớ nói nhưng cậu không được tức giận đâu nhé.”
Lâm Tiếu: “Tớ sẽ không tức giận đâu, là chuyện gì vậy?”
Vương Hồng Đậu nói: “Trong lớp có nhiều bạn nói Vương Kim Lai thích cậu.”
Suýt thì Lâm Tiếu bị sặc cơm: “Viên Kim Lai thích tớ?”
Đúng là một chuyện đáng sợ mà.
Đầu Lâm Tiếu lắc như trống bỏi, nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể.”
Năm ngoái Lâm Tiếu còn đánh nhau với Viên Kim Lai, năm nay lên lớp bốn nên các bạn nam nữ trong lớp không thể đánh nhau nữa. Nhưng Viên Kim Lai cứ gặp Lâm Tiếu là không nói được lời gì dễ nghe, đúng là “miệng chó không mọc được ngà voi.”