Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 477 - Chương 477.

Chương 477. - Chương 477. -

Lâm Tiếu không hiểu sao lại có tin đồn như vậy xuất hiện chứ: “Lẽ nào mắt của người thấy Viên Kim Lai thích mình bị mù rồi hả?”

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân thì lại thấy chuyện này có chút khả năng: “Trong tất cả các bạn nữ trong lớp, hình như Viên Kim Lai nói chuyện với cậu nhiều nhất.”

Lâm Tiếu: “Nhưng cậu ấy cũng có nói gì dễ nghe đâu.”

Nếu đấy là kiểu thích của Viên Kim Lai thì Lâm Tiếu nghĩ cậu bé xong rồi, người cậu bé thích chắc chắn rất ghét cậu bé.

Vương Hồng Đậu nói với Lâm Tiếu nguồn gốc tin đồn: “Không phải Viên Kim Lai và mấy bạn xếp hạng các bạn trong lớp sao? Bọn họ nói Viên Kim Lai cho cậu điểm cao nhất trong các bạn nữ, điểm thành tích cho tối đa, cả điểm ngoại hình cũng tối đa nốt.”

Hầu hết các bạn nam trong nhóm Viên Kim Lai đều cho rằng Đường Kiều là bạn nữ xinh nhất. Viên Kim Lai lại cho một điểm nên có tin đồn cậu bé thích Lâm Tiếu.

Vẻ mặt Lâm Tiếu buồn nôn: “Cậu ấy không thể nào thích tớ được.” Lâm Tiếu nghĩ người bình thường sẽ không làm loại chuyện xếp hạng người mình thích này.

Trong nhà ăn ồn ào ầm ĩ, Vương Hồng Đậu nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng nói với Lâm Tiếu: “Thật ra các bạn nữ cũng đang xếp hạng.”

Lâm Tiếu: “Ồ.”

Vương Hồng Đậu gật đầu: “Họ bị mấy bạn nam xếp hạng nên thấy không công bằng. Dựa vào cái gì mà chỉ có bạn nam xếp hạng các bạn nữ mà nam sinh lại không bị xếp hạng. Các bạn nữ không đồng ý, sau khi xếp hạng thì kết quả là Viên Kim Lai là đẹp trai nhất.”

Lâm Tiếu kinh ngạc trợn to hai mắt.

Vẻ mặt Vương Hồng Đậu kiểu tớ hiểu mà: “Đúng đó, các bạn nữ nghe xong kết quả cũng cảm thấy buồn cười. Bởi vì xếp hạng nhóm Viên Kim Lai không tham gia, nhiều bạn nam cũng không tham dự. Sau đó là mấy người Đường Kiều tự mình đi đầu làm một bản bạn nữ.”

Bản các bạn nữ không cho nữ sinh tham gia, chỉ để các bạn nam trong lớp chấm.

Vương Hồng Đậu nhỏ giọng hỏi Lâm Tiếu: “Cậu thấy lớp mình ai đẹp trai nhất?”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Tớ không muốn xếp hạng người khác.”

Vương Hồng Đậu: “Không phải là xếp hạng, chúng ta nói với nhau thôi.”

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút, nói: “Trần Đông Thanh đi.”

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cũng đồng ý cho rằng: “Tính khuôn mặt thì Trần Đông Thanh đẹp trai nhất, nhưng chiều cao thì Trần Đông Thanh hơi lùn.”

Bây giờ Trần Đông Thanh còn đang ngồi hàng thứ hai, cũng không biết sau này còn cao lên không.

“Trần Đông Thanh còn đeo kính cận.” Diệp Văn Nhân nói.

Ba người khoác tay nhau đi về lớp, khi đi vào tòa nhà giảng đường cả ba đồng thời dừng chủ đề này lại.

Trở lại lớp học Lâm Tiếu viết bài chúc phát tài lên thiệp chúc mừng tặng anh trai, lại dùng thêm màu nước vàng vẽ những thỏi vàng xung quanh.

Cô giơ thiệp ngắm một chút, thấy vẫn thiếu thiếu chưa đẹp lắm.

“Diệp Văn Nhân, cậu có giấy màu không?” Lâm Tiếu hỏi.

Diệp Văn Nhân nói không có, Lâm Tiếu hỏi một vòng. Đường Kiều có một xấp giấy hình vuông đủ màu sắc, cô bé hỏi Lâm Tiếu: “Cậu muốn màu gì?”

Lâm Tiếu chọn một cái màu đỏ, màu hồng và màu xanh da trời: “Cậu mua ở cửa hàng văn phòng phẩm trước trường hả?”

Đường Kiều gật đầu: “Đúng vậy, là cửa hàng văn phòng phẩm Áng mây nhỏ.”

Lâm Tiếu: “Tớ sẽ mua một xấp trả lại cậu sau.”

Đường Kiều cười một tiếng, phất phất tay nói: “Chỉ là ba tờ giấy màu thôi, không cần trả. Cũng đâu phải học sinh lớp một đâu.”

Lâm Tiếu: “Cảm ơn cậu nhiều.”

Lâm Tiếu dùng ba tờ giấy gấp thành ba hình trái tim màu đỏ, hồng và xanh da trời. Sau đó dùng keo dán dán vào thiệp, ngay lập tức cảm thấy thiệp đẹp hơn nhiều rồi.

Lâm Tiếu lại xem xét tỉ mỉ tấm thiệp, hơi tiếc nói: “Mình cũng chỉ biết gấp hình trái tim, không biết gấp hình thỏi vàng.”

Hàng năm cô đều nhìn thấy các bà ngồi trên ghế gấp nhỏ gấp hình thỏi vàng ở khu tập thể. Cũng không biết bà lấy giấy màu đó ở đâu ra, cô cũng chưa thấy những giấy màu như thế trong cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân, gấp mấy thỏi vàng lấp lánh rực rỡ rất đẹp.

“Nếu tớ biết gấp thỏi vàng thì sẽ dán vài cái thỏi bên ngoài thiệp, thế thì càng đẹp hơn.”

Diệp Văn Nhân nghe Lâm Tiếu nói thế thì phản đối kịch liệt nói: “Không nên.”

Lâm Tiếu không hiểu nhìn Diệp Văn Nhân, không biết sao cô bé lại phản đối kịch liệt vậy: “Hả?”

Diệp Văn Nhân nói: “Đó là đốt cho người chết vào Tiết Thanh minh.”

“Nếu cậu dán cái đó trên thiệp chúc mừng, anh cậu đánh chết cậu cho coi.”

Lâm Tiếu bừng tỉnh: “Thảo nào thấy các bà cũng làm mấy cái này vào mùa xuân hàng năm.”

Buổi sáng sinh nhật Lâm Dược Phi, anh ngáp ngắn ngáp dài ra khỏi phòng ngủ, thấy trên bàn ăn có một tấm thiệp chúc mừng đặt ở chỗ anh hay ngồi.

“Ô?” Lâm Dược Phi cầm thiệp mở ra xem. Thấy hình trái tim của Lâm Tiếu, hình vẽ thỏi vàng và cả bài hát chúc phát tài nữa.

“Làm cũng ra hình ra dạng đó.”

Lâm Dược Phi cầm thiệp, xoa đầu Lâm Tiếu một cái. Hoàn toàn không biết mình may mắn tránh khỏi hai cái hố lớn “bài hát chúc mừng xui xẻo” và “vàng cho người chết.”

Bình Luận (0)
Comment