Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 478 - Chương 478.

Chương 478. - Chương 478. -

“Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật anh. Tối nay ăn gì ạ?” Lâm Tiếu không đợi được hỏi.

Lữ Tú Anh biết cô muốn hỏi cái gì: “Tối nay có bánh gato cho con ăn, chị Tiểu Vân của con sẽ mang đến.”

“Oa.” Lâm Tiếu vô cùng vui mừng, cô không chỉ có bánh gato ăn mà còn có chị Tiểu Vân sẽ đến.

“Chị Tiểu Vân sẽ đến nhà chúng ta.”

Lữ Tú Anh giục Lâm Tiếu: “Ăn nhanh lên, sắp muộn lớp Olympic Toán rồi.”

Lâm Tiếu nhanh chóng cúi đầu ăn, đồ ăn mùa đông mẹ thích nấu những món có nóng có nước, sáng nay ăn hoành thánh nhỏ.

Trước mặt Lâm Tiếu đặt một chén canh hoành thánh và một cái chén không. Cô múc hoành thánh từ trong chén canh ra, ăn khô.

Không phải Lâm Tiếu không thích ăn canh hoành thánh, chỉ là bữa sáng ăn nhiều canh và nước thì ở trường cô sẽ nhanh đói.

Lâm Tiếu ăn hai bát hoành thánh rồi uống thêm hai ngụm canh. Thu dọn đồ đạc xong thì ngồi lên xe đạp của mẹ.

Đi được nửa đường, gáy Lâm Tiếu lành lạnh, cô vui vẻ nói: “Mẹ ơi, tuyết rơi rồi.”

Lữ Tú Anh không thấy tuyết nói: “Đâu có đâu.”

Lâm Tiếu ngẩng mặt, một lúc lâu sau thấy hoa tuyết lành lạnh rơi trên mặt cô thì chắc chắn nói với mẹ: “Mẹ, đúng là tuyết rơi rồi.”

Lữ Tú Anh cũng đã thấy, nói: “Sao lại có tuyết rơi nhỉ? Hôm qua dự báo thời tiết không nói là có tuyết rơi.”

Bà không vui vẻ như Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh nhận ra tuyết rơi rất nhiều thì lo lắng: “Không biết có rơi nhiều tuyết không.”

“Nếu tuyết rơi nhiều, chơi tuyết phải đeo găng tay, quàng khăn cổ vào biết không?” Bà căn dặn Lâm Tiếu, lần trước sau khi cô chơi tuyết về thì đã bị sốt.

Lâm Tiếu ngoan ngoãn trả lời: “Dạ, con biết.”

Lữ Tú Anh lại dặn dò: “Lúc tan học buổi trưa, nếu mẹ đến đón con muộn thì đợi ở trong phòng giảng dạy một lát. Không được đứng đực ở ngoài chờ, phải ở trong nhà chờ biết không?”

Lâm Tiếu gật đầu: “Dạ con biết rồi mẹ.”

Đến đến cổng nhỏ phòng giảng dạy thì tuyết rơi đã dày hơn. Tuyết rơi xuống đều là hạt tuyết nhỏ, không phải lớn nhưng đây là dấu hiệu nhiệt độ hạ thấp. Nếu cứ rơi như vậy thì sẽ tích tụ được một tầng tuyết trên mặt đất.

Lữ Tú Anh đạp xe về nhà, lại nhớ về hai mươi năm trước ngày bà sinh Lâm Dược Phi, hôm đó cũng là ngày tuyết rơi.

Về đến nhà, Lữ Tú Anh móc ra cái chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì bỗng cửa mở từ bên trong. Lữ Tú Anh giật mình nói: “Hôm nay con không đến công ty sao?”

Lâm Dược Phi nói: “Con định đi mà thấy tuyết rơi nên thôi không đi nữa. Không đi cũng không sao mà.”

“Mẹ, mẹ định đi mua đồ ăn ạ? Tuyết rơi thế này mẹ đừng ra ngoài, muốn mua gì thì nói con biết để con ra ngoài mua.”

Lữ Tú Anh nở nụ cười nói: “Nay sinh nhật con sao lại để con đi mua thức ăn được.”

Lâm Dược Phi nói: “Lúc trước cũng quan tâm cái này đâu, mẹ muốn mua gì nói con biết là được.”

Lâm Dược Phi thầm nghĩ, ngày anh chào đời đã khiến mẹ đã chịu nhiều khổ cực, nhưng vẫn không nói nên lời. Mà Lữ Tú Anh thấy Lâm Dược Phi khăng khăng muốn đi mua đồ ăn như vậy thì trong ánh mắt đều là hạnh phúc.

“Hôm nay không đi làm vậy buổi chiều qua trường đón Tiểu Vân đi, đừng để con bé một mình chạy dưới tuyết qua đây.”

Lâm Dược Phi vâng một tiếng: “Dạ, con biết rồi.”

Thẩm Vân chỉ có thể nghỉ nửa ngày, nếu không phải sinh nhật Lâm Dược Phi năm nay trùng ngày chủ nhật thì Thẩm Vân cũng không có thời gian đến ăn cơm.

Sau khi Lâm Tiếu tan học thấy anh trai ở cổng trường, vẻ mặt thất vọng nói: “Ơ, sao lại là anh tới vậy?”

Lâm Tiếu chỉ có thể vẫy tay tạm biệt Chu Tuệ Mẫn. Cô vốn đã đồng ý chơi trong tuyết với cô bé trong sân nhỏ của phòng giảng dạy với Chu Tuệ Mẫn mười phút nếu mẹ đến đón muộn.

Ai ngờ anh trai lại đến đón cô đúng giờ như vậy, khiến Lâm Tiếu vụt mất cơ hội chơi tuyết.

“Oa, giỏ xe anh có cái gì vậy?” Lâm Tiếu ghé sát lại nhìn, thấy giỏ xe của anh đầy đồ. Cô thấy gà quay và cả xương sườn heo.

Lâm Dược Phi kéo lại khăn quàng cho Lâm Tiếu nói: “Lên xe nhanh nào.”

Sau khi về nhà ăn trưa, Lâm Tiếu bị mẹ bắt đi ngủ trưa. Sau ngủ dậy thì phụ mẹ nhặt rau trong bếp.

“Gâu gâu gâu.” Tiểu Hoàng vừa sủa là Lâm Tiếu biết anh trai đã đón chị Tiểu Vân đến, ném luôn rau trong tay chạy lẹ qua cửa.

Thẩm Vân thấy lạ hỏi: “Sao vậy ta?”

Lâm Dược Phi nói: “Vậy có nghĩa là Tiểu Hoàng chào em đó.”

Thẩm Vân che miệng cười.

Lúc Lâm Tiếu mở cửa ra ầm một cái thấy anh trai và chị Tiểu Vân đứng ngoài cửa, anh nhìn em, em nhìn anh cười khúc khích.

“Anh lại không mang chìa khóa rồi.”

Anh trai ngốc sẽ không lây bệnh cho chị Tiểu Vân chứ?

Bình Luận (0)
Comment