Trọng Sinh 1988 Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại ( Dịch Full )

Chương 479 - Chương 479.

Chương 479. - Chương 479. -

Lữ Tú Anh từ trong bếp đi ra, thấy Thẩm Vân thì hỏi: “Sao cháu gầy vậy?”

Da Thẩm Vân trắng hơn mùa hè một chút, bây giờ là màu mật nhạt. Tóc cắt ngắn, tỉa thật mỏng trông như một nữ cảnh sát trong phim truyền hình Hồng Kông.

Thẩm Vân vốn đã rất gầy, giờ lại gầy thêm một vòng nữa. Xương quai xanh đã lộ rõ, xương cổ tay lại gầy gò hẳn ra.

“Nhà ăn của trường tệ lắm hả?” Lữ Tú Anh hỏi: “Nếu không để cô mang đồ ăn cho cháu.”

Thẩm Vân vội nói: “Nhà ăn trường cháu rất tốt ạ, ba tầng trên dưới muốn ăn cái gì thì tự chọn.” Món thịt kho tàu và đùi gà kho của nhà ăn đều rất ngon. Mỗi tuần Thẩm Vân phải mua ít nhất hai lần, mà bữa nào cũng có món mặn.

Để Lữ Tú Anh tin cô ấy ăn uống rất ngon Thẩm Vân chỉ có thể miêu tả kỹ lưỡng, khiến Lâm Tiếu nghe mà thèm.

Nhà ăn trường cấp ba và trường tiểu học hoàn toàn khác nhau. Rộng đến ba tầng, còn có thể tự chọn món.

“Vậy sao cháu lại gầy vậy? Là học hành cực khổ quá sao?” Lữ Tú Anh hỏi.

Thẩm Vân: “Dạ, do nền tảng của cháu hơi yếu nên chỉ có thể giành nhiều thời gian hơn các bạn khác.”

10h30 ký túc xá đã tắt đèn, Thẩm Vân bật đèn pin trong chăn đọc sách thêm một tiếng. Nội dung cần học thuộc trong một giờ đều là từ đơn tiếng Anh, văn thơ cổ và công thức số học.

Lúc đọc thuộc lòng thì không cần nhìn, đọc nhẩm trong đầu đến chỗ không nhớ ra mới nhìn. Như vậy trong một giờ cũng chỉ nhìn có mấy phút nên không cần lo lắng đọc sách dưới đèn pin bị hỏng mắt.

Hơn nữa, Thẩm Vân phát hiện buổi tối trước khi đi ngủ mà đọc thuộc lòng thì sáng hôm sau thức dậy sẽ nhớ rất kỹ, có khi còn kỹ hơn trước lúc đi ngủ.

Cô ấy đi ngủ lúc 11h30, sáng hôm sau sáu giờ rời giường. Nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đến nhà ăn mua hai cái bánh bao vừa ăn vừa đến lớp.

Thực tế mỗi ngày cô ấy đều ăn rất nhiều, nhưng càng ngày lại càng… gầy đi. Có lẽ là học nhiều thật sự khiến người mệt mỏi.

Đã lâu Lâm Tiếu không gặp chị Tiểu Vân, vừa gặp cô ấy đã như một cái kèn trumpet nhỏ, ba la ba la nói liên hồi.

“Chị Tiểu Vân, chị có biết em gửi bài luận văn tới tạp chí không?”

Thẩm Vân hoàn toàn không biết gì về chuyện này, tuy là cô ấy đều gặp mặt Lâm Dược Phi mỗi cuối tuần nhưng thời gian gặp mặt rất ngắn nên anh không muốn lãng phí phút nào để nói về em gái hết.

Ánh mắt Lâm Tiếu u oán nhìn anh trai, không hiểu sao chuyện quan trọng thế mà lại không nói cho chị Tiểu Vân biết.

Lâm Tiếu nói: “Lúc đầu giáo viên muốn em viết một bài luận phân tích rubik nhưng em không viết được.”

Khi Lâm Tiếu nói, trọng tâm câu chuyện lại bị chuyển qua khối rubik. Lấy hai cái rubik của mình ra cho chị Tiểu Vân coi: “Đây là rubik bậc 3, đây là rubik bậc 4.”

“Bây giờ em không chơi rubik bậc 3 nữa, đang bắt đầu chơi rubik bậc 4 á.”

Để có thể mua được rubik bậc 4 này Lữ Tú Anh đã tốn khá nhiều công sức, chạy qua vài trung tâm mua sắm mới mua được.

“Chị Tiểu Vân, tiệm văn phòng phẩm của chị cũng không bán rubik.” Lâm Tiếu nói. Cô đã có thói quen chơi cái gì, dùng cái gì giống với các học sinh trong trường đều đến cửa hàng văn phòng phẩm của chị Tiểu Vân. Nên lúc mua khối rubik, Lâm Tiếu nghĩ chắc chắn trong tiệm của chị Tiểu Vân cũng sẽ có bán.

Kết quả là hai nhân viên trong tiệm chị Tiểu Vân đều lắc đầu nói không bán.

Lâm Tiếu cảm thấy từ khi chị Tiểu Vân đi học, cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường đã không còn như trước nữa.

Tuy là cứ cách một khoảng thời gian sẽ nhập một ít sản phẩm mới, nhưng không giống trước kia mọi thứ phổ biến trong trường đều có thể tìm được ở đây.

“Chị Tiểu Vân, em rất nhớ chị nha.”

Lâm Tiếu đã quen mỗi ngày đi học về là có thể nhìn thấy chị Tiểu Vân nhưng bây giờ rất lâu mới có thể gặp chị Tiểu Vân một lần, cô lại thở dài.

Chị Tiểu Vân sờ sờ đầu Lâm Tiếu.

Thẩm Vân muốn xuống bếp phụ Lữ Tú Anh nấu ăn thì bị bà đuổi ra ngoài: “Cháu và Tiếu Tiếu đều ra ngoài chơi đi, không có bao nhiêu thứ hết, một tý nữa là xong.”

Lữ Tú Anh nói xong không bao lâu, quả nhiên một lát sau đã bắt đầu bê đĩa thức ăn ra ngoài, nói: “Tiểu Vân, cháu nghỉ đông đến khi nào?”

Thẩm Vân nói: “Kỳ nghỉ đông của chúng cháu chỉ có 6 ngày, cháu xin thầy cô trong trường cho ở lại ký túc xá.”

Lâm Tiếu há hốc mồm, khó tin nói: “Nghỉ đông mà chỉ có 6 ngày.”

Không phải kỳ nghỉ đông thường kéo dài gần một tháng sao.

Thẩm Vân nói: “Ừ, nghỉ từ đêm 30 đến mùng 5 năm mới. Mùng 6 là đi học lại.”

Lâm Tiếu nghe được chị Tiểu Vân nói trường cấp ba là thế thì lắc đầu như trống bỏi nói: “Con không muốn đi học cấp 3 nữa.”

Bình Luận (0)
Comment