Lâm Tiếu không biết nên trách trường học nghỉ quá muộn hay là nên trách ông trời ngừng tuyết lại quá sớm.
"Ông trời, ông trời đừng có ngừng lại, mau cho tuyết rơi dày đặc cả tuần đi." Lâm Tiếu chắp tay trước ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ cầu nguyện.
Lữ Tú Anh cười nói: "Con cầu ông trời cũng vô dụng, sáng mai tụi con phải đi học chắc rồi, mau chuẩn bị cặp sách cho ngày mai trước đi."
Lâm Tiếu không chịu đi chuẩn bị cặp sách, cô vẫn luôn ôm một tia hy vọng, cảm thấy tuyết dừng lại rồi sẽ rơi tiếp, bay lả tả xuống mặt đất cả đêm, ngày mai sẽ không cần phải đi học nữa.
"Reng reng reng!"
Điện thoại trong nhà lại vang lên. Trần Đông Thanh gọi điện đến thông báo cho bạn học, đáng tiếc lúc này tin tức mà Trần Đông Thanh mang đến không phải là tin tốt, mà là tin xấu.
"Lâm Tiếu, nhà trường thông báo ngày mai đi học bình thường."
Lâm Tiếu ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Vậy nếu như tối nay lại có tuyết rơi thì sao? Nếu như buổi tối tuyết rơi rất lớn thì sao?"
Hiển nhiên Trần Đông Thanh ở phía bên kia điện thoại cũng rất chờ mong: "Vậy ngày mai hẳn là sẽ không đi học. Nếu có thay đổi, giáo viên nhất định sẽ thông báo tiếp. Nếu không có thông báo thì tức là đến trường bình thường."
Lâm Tiếu: "Tuyết mau rơi nhanh chút đi."
Trần Đông Thanh: "Tớ cũng muốn như vậy."
Lữ Tú Anh cắt ngang lời Lâm Tiếu, nói: "Được rồi, con mau cúp điện thoại đi. Trần Đông Thanh phải thông báo cho rất nhiều bạn học, đừng lãng phí tiền điện thoại của cậu ấy."
Lâm Tiếu lè lưỡi, vội vã cúp điện thoại.
Nhưng mà mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, đến lúc sắp đi ngủ, bông tuyết mà Lâm Tiếu chờ đợi lại không tiếp tục rơi xuống từ trên trời nữa.
Buổi tối, trong giấc mơ của Lâm Tiếu có tuyết lớn bay lả tả rơi xuống đất cả một đêm. Cô mơ thấy tuyết rơi rất lạnh, bèn cuộn chặt chăn nhỏ bao lấy bản thân mình.
Sáng hôm sau, Lâm Tiếu bị Lữ Tú Anh đánh thức: "Tiếu Tiếu, rời giường thôi con."
Lâm Tiếu mở mắt ra, trở mình ngồi dậy từ trên giường: "Mẹ, tối hôm qua có tuyết rơi rồi, con không cần đi học nữa."
Lữ Tú Anh bật cười: "Làm gì có tuyết rơi, mặt trời cũng xuất hiện rồi kìa."
Một tiếng “vèo” vang lên, Lữ Tú Anh kéo rèm cửa sổ ra, Lâm Tiếu quay đầu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy ánh mặt trời lúc sáng sớm.
Sao lại không có tuyết chứ? Lâm Tiếu cảm thấy cực kỳ thất vọng.
"Hôm nay bên ngoài rất lạnh, con phải mặc thêm một cái áo len cộc tay bên trong áo bông dày." Lữ Tú Anh mặc từng lớp áo giúp Lâm Tiếu.
Trước khi ra ngoài, Lâm Tiếu phải mặc áo phao. Bởi vì áo phao quá dày khiến hai cánh tay của Lâm Tiếu đều dang ra, không thể để sát vào cơ thể.
"Mẹ, mặc dày như thế này thật khó chịu."
Lữ Tú Anh đeo khẩu trang lên mặt Lâm Tiếu, sau đó quấn từng vòng khăn quàng cổ cho cô, nói: "Ráng nhịn một chút, lúc con vào lớp học là có thể cởi ra rồi, chỉ cần mặc trên đường chốc lát thôi. Tuyết rơi không lạnh nhưng tuyết tan lạnh, phải mặc nhiều một chút mới được."
Lâm Dược Phi đưa Lâm Tiếu đi học, lúc đi vào trong không khí lạnh lẽo, Lâm Dược Phi lạnh đến mức hắt hơi một cái. Lâm Tiếu bị quấn thành bánh chưng nhỏ lại không có cảm giác gì. Cả người cô chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ, vốn dĩ không cảm giác được bên ngoài là lạnh hay không lạnh.
Lúc lên xe đạp, Lâm Tiếu hành động không được linh hoạt như bình thường, cô giống như một con gấu nhỏ vụng về ngồi trên xe đạp.
Đến cổng trường, Lâm Tiếu nhìn thấy rất nhiều bạn cũng giống gấu con như cô, đang lắc lư đi vào trường học.
Tuyết đọng ở cổng trường đã được quét sạch sẽ, trên đất chỉ sót lại tuyết vụn từ khe hở của cây chổi lớn. Sao đỏ đứng trực ở hai bên cổng trường, mang găng tay, đội nón và quàng khăn trên cổ. Trong thời tiết lạnh như vậy nhưng sao đỏ vẫn kiểm tra tác phong của học sinh như cũ, hoặc là cúi chào giáo viên khi giáo viên bước vào cổng trường.
Lâm Tiếu kính nể nhìn sao đỏ đứng ở cổng trường, nghĩ thầm học sinh lớp năm, lớp sáu cũng quá vất vả.
"Bạn học này, khăn quàng đỏ của bạn đâu?" Lâm Tiếu bị sao đỏ cản lại.
Lâm Tiếu cố gắng kéo khăn quàng trên cổ mình xuống, kéo khóa áo khoác bên ngoài xuống một chút, để lộ một góc nhỏ của khăn quàng đỏ bên trong ra, chỉ cho sao đỏ thấy: "Em có đeo khăn quàng đỏ nè."
Sao đỏ nhìn thấy bèn phất tay, để cho Lâm Tiếu đi vào.
Lâm Tiếu vừa vào lớp, lập tức có một trận khí nóng ập tới. Cô vội vã cởi khăn quàng cổ và áo phao ra, rốt cuộc cũng có thể hít thở thoải mái.
Lâm Tiếu cất hết áo phao, khăn quàng cổ, nón, găng tay, khẩu trang vào trong túi, sau đó nhét vào hộc bàn, nhưng nhét hoài vẫn không nhét vào được. Cô suy nghĩ một hồi, bèn treo túi ở phía sau ghế.
"Hahahahaha!" Trong lớp học đột nhiên vang lên một tràng cười.
Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy trên kính của Trần Đông Thanh vừa đi vào lớp nổi lên một lớp sương trắng dày đặc, khiến kính mắt biến thành kính râm màu trắng.