Trần Đông Thanh nhất thời không nhìn rõ gì cả. Cậu bé ngừng lại không dám đi về phía trước, sau đó tháo kính từ trên mũi xuống, mở cặp sách ra lục tìm ở bên trong.
Trần Đông Thanh tìm rất lâu cũng không tìm được. Lâm Tiếu vội vã chạy đến phía trước, đưa khăn tay của mình cho Trần Đông Thanh dùng.
Trần Đông Thanh lau sạch kính mắt lau, đeo lên mũi lần nữa, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn, cậu bé mỉm cười với Lâm Tiếu nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo." Lâm Tiếu nói: "Trần Đông Thanh, đeo kính không phải giúp điều chỉnh lại thị lực của cậu sao? Tật cận thị của cậu lúc nào mới khỏi, lúc nào mới được tháo kính ra?"
Trần Đông Thanh giải thích với Lâm Tiếu, đeo kính để điều chỉnh thị lực không phải là ý mà Lâm Tiếu hiểu kia: “Kính mắt không thể khiến thị lực trở nên tốt hơn, chỉ là khi đeo nó sẽ có thị lực bình thường."
Lâm Tiếu "À" lên một tiếng, lẽ nào Trần Đông Thanh phải đeo kính cả đời hay sao?
Trần Đông Thanh nói với Lâm Tiếu: "Bây giờ tớ vừa bị cận thị thật, vừa bị cận thị giả. Cận thị thật chưa thể chữa khỏi, cận thị giả còn có thể chữa được."
Hiện giờ Trần Đông Thanh đang làm theo lời dặn của bác sĩ, cũng chính là phương pháp mà mẹ và ông nội của cậu bé đưa ra để trị cận thị. Mỗi ngày mẹ của cậu bé đều bảo cậu bé tập thể dục cho mắt, cách mỗi một ngày ông nội sẽ châm cứu cho cậu bé một lần.
Lâm Tiếu không biết châm cứu là gì, Trần Đông Thanh nói với cô: "Chính là dùng một cây kim rất nhỏ đâm vào huyệt vị trên người."
Lâm Tiếu hít vào một hơi: "Vậy thì sẽ rất đau."
Lâm Tiếu từng tiêm phòng trên cánh tay, lúc bị sốt cũng đã từng bị tiêm vào mông, đều thấy rất đau.
Trần Đông Thanh lắc đầu: "Không đau. Thế nhưng sẽ hơi xót, sẽ tê, sẽ cảm thấy hơi ngứa." Dù sao cũng không dễ chịu lắm.
"Cận thị thật là đáng sợ." Lâm Tiếu quyết định phải cố gắng không được để bản thân bị cận thị. Những lúc cô đọc báo hay đọc truyện trong nhà vệ sinh, Lữ Tú Anh đều thúc giục cô, một phần cũng do nguyên nhân là ánh sáng trong nhà vệ sinh khá mờ, Lữ Tú Anh sợ cô đọc báo trong đó sẽ bị hư mắt.
Trước đây Lâm Tiếu luôn không cho là đúng, hiện giờ cô đã quyết định, về nhà sẽ kêu anh trai thay một cái đèn sáng hơn trong nhà vệ sinh.
Cô kiên quyết không để bản thân bị cận thị.
"Ngày hôm qua nghỉ ở nhà có vui không?" Thầy Đào đột nhiên đi vào lớp, thầy ấy duỗi tay đặt lên vai Trần Đông Thanh đang đứng ở cửa lớp học.
Thầy Đào luôn thích “khoác vai” các bạn nam trong lớp, các bạn nam trong lớp cũng đều rất thích thầy ấy, cảm thấy thầy Đào không hề phách lối, bình thường rất hòa nhã với học sinh.
Mọi người lập tức mồm năm miệng mười trả lời câu hỏi của thầy Đào: “Vui ạ." "Được nghỉ đương nhiên là vui ạ." "Không vui, mới được nghỉ có một ngày, nghỉ nhiều ngày mới vui ạ."
Thầy Đào vỗ vào vai bạn nam nói muốn nghỉ nhiều ngày, sau đó nói: "Em nghĩ hay lắm."
Đột nhiên, ánh mắt thầy Đào rơi lên người Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, sau khi tan học đến văn phòng của thầy một chuyến."
Nếu là lúc trước, Lâm Tiếu nghe thấy câu này nhất định sẽ căng thẳng đến chết mất.
Thế nhưng hôm nay đôi mắt Lâm Tiếu sáng lên, dùng ánh mắt chờ mong nhìn thầy Đào, hỏi: "Thầy Đào, có phải là chuyện mà em nghĩ hay không?"
Trên mặt thầy Đào lộ ra ý cười, Lâm Tiếu cảm thấy đây chắc chắn là chuyện tốt. Chuyện tốt mà cô có thể nghĩ đến cũng chỉ có một chuyện. Quả nhiên, thầy Đào nghe thấy Lâm Tiếu hỏi như vậy, nụ cười trên mặt càng rõ hơn, thầy ấy gật đầu: "Đúng, chính là chuyện mà em nghĩ."
"Tan học đến văn phòng của thầy."
Vương Hồng Đậu nghe thấy Lâm Tiếu và thầy Đào nói năng khó hiểu, đợi đến lúc thầy Đào đi lên bục giảng, sốt ruột hỏi Lâm Tiếu: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Đông Thanh tranh trả lời: "Bài luận văn mà Lâm Tiếu gửi đi có hồi âm rồi."
Mỗi ngày Lâm Tiếu đều vò đầu bứt tai sửa luận văn, không rảnh chơi đùa với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân. Hai người đều mong ngóng Lâm Tiếu nhanh chóng sửa xong luận văn.
Sau đó cuối cùng Lâm Tiếu cũng sửa xong, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cảm giác giống như gỡ bỏ được gánh nặng lớn, cả người trở nên thoải mái, lập tức quên đi bài luận văn của Lâm Tiếu.
Nếu như không phải Trần Đông Thanh nhắc lại, Vương Hồng Đậu cũng quên mất chuyện này.
Lâm Tiếu cảm thấy tiết học này trôi qua cực kỳ chậm. Sau khi chuông tan học vang lên, thầy Đào vừa nói tan học, Lâm Tiếu lập tức giống như thỏ trong tuyết chạy ra khỏi lớp.
Thầy Đào ở phía sau gọi với theo cô: "Lâm Tiếu, chạy nhanh như vậy làm gì?"
Lâm Tiếu đột ngột phanh lại. Đúng rồi, thầy Đào còn chưa về văn phòng mà, cô chạy vào văn phòng cũng vô dụng.
Lâm Tiếu chạy tới bên cạnh thầy Đào, đi phía sau cách thầy Đào hai bước vào trong văn phòng.
Thầy Đào đứng ở bên cạnh bàn làm việc, nói với Lâm Tiếu: "Lâm Tiếu, bài luận văn mà em gửi đi đã được báo Dạy toán tiểu học nhận rồi."
Mặc dù Lâm Tiếu đã đoán được, thế nhưng thời khắc nghe được câu này, cô vẫn cảm thấy cực kỳ kích động.
Lâm Tiếu không nhịn được, khẽ nhảy lên.