Sau đó cô nghe thấy các giáo viên trong văn phòng đều mỉm cười. Thầy Đào cũng cười: “Chúc mừng em, Lâm Tiếu."
Lâm Tiếu gật đầu: "Em cũng chúc mừng thầy Đào và cô Lưu. À không, em cũng cảm ơn thầy Đào và cô Lưu."
"Hahaha!" Thầy Đào và cô Lưu càng cười nhiều hơn.
Ánh mắt Lâm Tiếu vẫn luôn hướng về bàn làm việc của thầy Đào và cô Lưu. Trước đó giáo viên đã nói với cô, sau khi bài luận văn được báo chấp nhận, cô sẽ nhận được thư tuyển dụng mà báo gửi lại.
Nhưng tại sao thầy Đào và cô Lưu không đưa tờ giấy kia cho cô xem nhỉ?
Lâm Tiếu rất muốn xem thử, cho tới bây giờ cô còn chưa từng thấy qua.
Thầy Đào nhìn thấy Lâm Tiếu đảo mắt nhìn lung tung, đoán được trong lòng Lâm Tiếu đang suy nghĩ cái gì, bèn nói với cô: "Thư tuyển dụng bài luận văn của em vẫn chưa được gửi tới đây, đợi đến lúc nhận được sẽ đưa cho em."
"Là ban biên tập gọi điện thông báo."
Ban biên tập gọi điện thoại tới, nói chính xác hơn là để xác nhận bài luận văn này thực sự là do Lâm Tiếu đang học lớp 4 tự viết, phương pháp tính toán nhanh cũng thực sự là do Lâm Tiếu tự nghĩ ra.
Phương pháp tính toán nhanh mới mẻ và thiết thực như vậy, cùng với bài luận được viết giống như kiểu luận văn, khiến cho ban biên tập nghi ngờ là do phụ huynh hoặc giáo viên viết giùm.
Sau khi biết được bài luận văn của Lâm Tiếu thật sự do bản thân cô hoàn thành một cách độc lập, giáo viên chỉ đưa ra ý kiến sửa chữa cho cô, báo Dạy Toán tiểu học đã nói với thầy Đào tại chỗ rằng bài luận văn của Lâm Tiếu được nhận. Thư tuyển dụng sẽ được gửi đi lập tức, vài ngày sau là có thể nhận được.
Thầy Đào nở nụ cười với Lâm Tiếu, nói: "Mấy ngày nữa là có thể nhận được rồi, đến lúc đó giáo viên sẽ đưa cho em."
Lâm Tiếu về đến nhà, nói cho mẹ biết tin tức tốt này.
Lữ Tú Anh cực kỳ bất ngờ và vui mừng: "Thật sao?"
Mặc dù Lữ Tú Anh đã tận mắt nhìn thấy Lâm Tiếu viết bài luận, sau đó còn sửa bài luận lâu như vậy. Thế nhưng cho tới trước hôm nay, bà đều cảm thấy Lâm Tiếu thông qua quá trình này rèn luyện một chút cũng là chuyện tốt. Còn về phần bài luận văn cuối cùng có được đăng lên báo hay không thì dù sao cũng là báo, bài viết của một học sinh tiểu học muốn được đăng lên đó vẫn là rất khó khăn.
Không ngờ bài luận văn của Lâm Tiếu thật sự được đăng lên báo.
Lại còn là bài viết đầu tiên của cô.
Chứ chưa tới bài thứ hai.
Lữ Tú Anh cực kỳ kích động, nói: "Mau lên, mau lên, mau gọi điện thoại cho anh con."
Lữ Tú Anh cầm điện thoại lên. Lâm Tiếu không cần nhìn vào sổ điện thoại, lập tức gọi tới số máy của văn phòng trong công ty anh trai. Một chuỗi tiếng điện thoại vang lên, nhưng chờ một hồi lâu vẫn không có ai nhận.
"Để xuống đi, chắc anh của con đã ra ngoài rồi." Lữ Tú Anh không kìm nén được tâm trạng dâng trào, đi qua đi lại hai vòng trước điện thoại, sau đó nhấc điện thoại lên lần nữa.
"Tiếu Tiếu, gọi điện cho trạm nhắn tin đi."
Lâm Tiếu cũng thuộc số của trạm nhắn tin, cô ấn gọi, phía bên kia đầu dây là giọng nói của một chị gái dịu dàng vang lên, các chị ở trạm nhắn tin đều rất dịu dàng.
Lâm Tiếu vẫn luôn rất tò mò trạm nhắn tin là như thế nào, cô muốn đi xem, nhất định là có rất nhiều chị gái xinh đẹp ngồi làm việc cùng nhau, trong không khí đều là hương thơm.
Lâm Tiếu cũng nhớ kỹ số máy nhắn tin mới của anh trai. Anh trai vừa mới đổi máy nhắn tin, từ loại máy chỉ có thể hiển thị số của máy nhắn tin đổi thành có thể hiển thị chữ Hán. Máy nhắn tin kia còn chưa được sử dụng lâu, hiện giờ đã đưa cho mẹ dùng, là máy nhắn tin của mẹ.
Lâm Tiếu nói với chị gái ở trạm nhắn tin số của máy nhắn tin một lần, sau đó nhìn về phía mẹ.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu: "Bài luận văn được đăng, gửi năm chữ này, bài luận văn được đăng."
Lâm Tiếu nói lại nguyên văn cho chị gái dịu dàng ở trạm nhắn tin.
Người nhận cuộc gọi nói: "Vâng, đã gửi đi."
Người nhận cuộc gọi nghĩ thầm, người nhận được tin nhắn này nhất định là một học giả, rất có thể là một vị giáo sư đại học. Người nhận cuộc gọi nghĩ bản thân mình có thể truyền đi tin tức tốt bài luận văn đã được đăng, tâm trạng cũng vì vậy mà vui vẻ.
"Reng reng reng!" Tin nhắn vừa mới được gửi đi một lúc, điện thoại trong nhà liền vang lên.
Lâm Tiếu giành nhận điện thoại trước, giọng nói của anh trai truyền tới từ đầu dây bên kia, kèm theo tiếng thở hồng hộc: "Bài luận văn được đăng ở đâu? Lúc nào có thể nhìn thấy?"
Lâm Tiếu nghe thấy anh trai nói xong, kỳ quái hỏi: "Anh à, sao anh lại thở dốc như Tiểu Hoàng vậy?"
Lâm Dược Phi bật cười: "Đang hỏi em đó." Vừa nãy Lâm Dược Phi ở bên ngoài, bên cạnh không có điện thoại, sau khi nhìn thấy tin nhắn trên máy nhắn tin liền chạy một mạch đi tìm điện thoại công cộng, bởi vì chạy quá nhanh nên còn chưa kịp thở.