Lữ Tú Anh ngồi trước bàn học, tay vuốt ve bài luận văn của Lâm Tiếu, đọc đi đọc lại. Bà tiếp tục giở các trang đăng bài viết của người khác, phát hiện phần lớn bài viết đăng trong cuốn tạp chí này đều do giáo viên viết. Nội dung xoay quanh một số kinh nghiệm giáo dục, một số nội dung liên quan đến sư phạm và một số giải pháp cho các vấn đề.
Bài do học sinh viết rất ít. Lữ Tú Anh còn nghiêm túc xem lớp của các học sinh khác, nhận ra các học sinh khác đều học trên Lâm Tiếu.
Dường như Lâm Tiếu là học sinh lớp bốn duy nhất.
Lữ Tú Anh cười nói: "Lần này con làm vẻ vang trường tiểu học Đường Giải Phóng của các con rồi."
Bài luận văn của Lâm Tiếu được đăng trên báo Dạy Toán tiểu học, cũng coi như là một phần thành tích của cô Lưu và thầy Đào, hay là một phần thành tích của trường tiểu học Đường Giải Phóng.
Lâm Tiếu không lo được nhiều như mẹ cô, bụng của cô đã âm thầm kêu đói: "Mẹ ơi, trưa nay ăn gì ạ?"
Lữ Tú Anh vỗ gáy. Trời ạ, bà quên cả chuyện cơm nước.
"Hay là đi căng tin ăn đi." Lữ Tú Anh thương lượng với Lâm Tiếu.
Cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu đột nhiên lắc lư như trống lắc, bây giờ đã khác trước. Nếu là mấy năm trước, Lâm Tiếu nghe thấy rằng mình được đi ăn ở căng tin sẽ rất hào hứng, nhưng hiện tại nghe thấy đi ăn căng tin chẳng khác nào đi ăn đồ không ngon.
Đồ ăn của căng tin hiện tại ở khu tập thể còn không bằng căng tin ở trường học cô.
"Vậy mẹ làm gì đó đơn giản thôi, bánh canh được không?"
Lâm Tiếu gật như gà mổ thóc: "Dạ, ăn bánh canh."
Lữ Tú Anh đổ bột đến nửa nồi, thêm một ít nước rồi khuấy vài lần, trộn thành những cục bột nhỏ trên bề mặt. Sau đó cho cà chua, thịt bằm, hành lá vào nồi đun sôi, thêm nước nấu một nồi canh, nước sôi thì cho những cục bột nhỏ đó vào.
"Con ăn mấy trứng?" Lữ Tú Anh hỏi.
"Hai quả ạ." Lâm Tiếu đáp.
Bản thân Lữ Tú Anh ăn một quả trứng luộc là đủ, làm tổng cộng ba quả trứng. Bánh canh đặt trong bát ô tô lớn nhất nhà, trước mặt Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu mỗi người có một cái bát, trứng luộc được đặt ở bên trên.
"Bát lớn quá, con không ăn hết được." Lâm Tiếu nói.
Lữ Tú Anh nói: "Không việc gì, ăn nhiều hay ăn ít cũng được, ăn không hết thì đổ, đừng cố."
Mẹ dùng cái thìa lớn, Lâm Tiếu dùng thìa nhỏ, hai người mặt đối mặt cắm cúi húp bánh canh trên bàn ăn. Bánh canh nấu cùng nồi với cà chua rất thơm, mùa đông có một bát như vậy là ấm từ đầu đến chân.
Khà một tiếng, Lâm Tiếu đặt cái thìa nhỏ của mình vào trong lòng bát trống rỗng.
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu đã húp sạch sẽ, cười nói: "Sao con bảo không húp hết được?"
Lâm Tiếu: "Con tưởng là con húp không hết." Nhưng bánh canh mẹ làm rất ngon, khiến cô bất tri bất giác đã húp xong một bát lớn.
Lữ Tú Anh cười nói: "Người khác là mắt to bụng nhỏ. Sao con lại là mắt nhỏ bụng to nhỉ?"
Lâm Tiếu cúi xuống nhìn cái bụng của mình. Sau khi húp xong một bát bánh canh lớn, bụng hơi phình lên. Cô chỉ có thể cố gắng trợn to mắt: "Mắt con không nhỏ."
"Mẹ, hôm nay mẹ không cho gừng vào." Lâm Tiếu húp xong hết rồi mới phát hiện ra thứ mới mẻ: "Mẹ ơi, sau này mẹ cũng đừng cho gừng có được không?"
Trong bát bánh canh lớn hôm nay, cô không húp phải bất cứ lát gừng, hạt gừng, vụn gừng đáng ghét nào.
Lữ Tú Anh vỗ gáy: "Trời, hôm nay vội quá mẹ quên cho gừng."
"Không cho gừng ăn cũng ngon, nhưng nếu không cho gừng thì thịt băm hơi tanh. Con không thích ăn gừng hả? Để lần sau lúc mẹ xào thịt băm sẽ bỏ ít gừng đi."
Lâm Tiếu nghe mẹ nói như vậy lập tức biết sau này mẹ có cho gừng hay không. Mẹ chỉ cần cho thịt sẽ cho gừng, nếu không sẽ có mùi tanh.
Nhưng nếu vừa rồi cô không nói thì mẹ cũng không phát hiện ra.
Lâm Tiếu thật sự không ghét vị gừng, nhưng cô ghét cảm giác nhai lát gừng hoặc vụn gừng. Có điều mẹ làm chủ bữa ăn trong nhà, Lâm Tiếu chỉ có thể thương lượng cùng mẹ: "Mẹ ơi, sau này có thể cho những lát gừng lớn vào không?" Như vậy thì bét nhất cô cũng có thể lấy gừng ra.
Lữ Tú Anh hơi ngạc nhiên. Bà biết Lâm Tiếu không thích ăn gừng, vì vậy bà đã cố tình cắt nhỏ nó: "Được, vậy sau này mẹ sẽ thái lát gừng."
Cơm nước xong xuôi, Lâm Tiếu xung phong nhận việc rửa bát. Lữ Tú Anh bật nước nóng trong bếp, bảo Lâm Tiếu dùng nước nóng.
Bây giờ Lữ Tú Anh cũng dùng nước nóng rửa bát. Vì như vậy tay bà sẽ không còn bị lạnh đến đỏ ửng, thậm chí khớp xương đau nhức vào mùa đông nữa.
Điều quan trọng nhất là dùng nước nóng rửa bát sẽ rửa sạch hơn. Chỉ cần thêm một ít nước rửa bát vào sẽ tạo ra nhiều bọt, sau khi rửa hết bọt thì rất sạch, không giống như trước đây, mùa đông rửa bát bằng nước lạnh đồng nghĩa với việc sử dụng rất nhiều xà phòng rửa bát, bát đĩa sờ vào luôn có cảm giác hơi nhơn nhớt. Lữ Tú Anh không tài nào chịu nổi cảm giác đó, lúc nào cũng phải đun một siêu nước ấm để kỳ cọ.
Bây giờ đã tiện lợi hơn, có van gas của bình nước nóng, vặn vòi là có nước nóng. Bà đã chuyển sang dùng nước nóng để rửa bát cả bốn mùa.
Lâm Tiếu thật sự rửa "bát" và cộng thêm hai chiếc thìa.